Từ đây có thể nhận ra được, chấp niệm của Trần Tuấn Tú đối với Tô Khương Nhung quả thật là rất sâu.
Trần Tuấn Tú là một gã vô cùng giảo hoạt nên làm gì có chuyện anh ta không nhận ra Tô Khương Nhung là giả.
Mặc dù biết Tô Khương Nhung là giả nhưng Trần Tuấn Tú vẫn đối xử với cô ta giống y chang như cách đối xử với Tô Khương Nhung thật vậy.
Nghĩ thông suốt chuyện này nên trong lòng Hạ Diệp Chi cũng yên tâm hơn một chút.
Tuy nhiên vẫn là một đêm thức trắng.
Hôm sau.
Trần Tuấn Tú cử người đến nói muốn mời Mạc Đình Kiên đi đánh golf.
Trên đảo rất đầy đủ phương tiện, còn có sân golf nữa.
Khi nhóm của Hạ Diệp Chi đến nơi thì Trần Tuấn Tú đang vác một cây gậy đánh golf đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, anh ta liền vẫy vẫy tay với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cũng muốn đi cùng với Mạc Đình Kiên nhưng lại bị Mạc Đình Kiên cản lại không cho: “Em đợi anh ở đây.”
Nói xong anh liền nhìn thoáng qua Thời Dũng.
Thời Dũng gật gật đầu với Mạc Đình Kiên.
Cậu ta đi theo Mạc Đình Kiên nhiều năm nên đương nhiên phải có sự ăn ý với nhau.
Hạ Diệp Chi đứng xa xa nhìn Mạc Đình Kiên cùng Trần Tuấn Tú đang lặng lẽ đánh golf, hình như cả hai chẳng nói với nhau điều gì hết.
Thấy hai người càng đánh càng xa, Hạ Diệp Chi lo lắng đi tới đi lui tại chỗ.
Thời Dũng đột nhiên nói: “Mợ chủ, cô đừng lo lắng quá, cậu chủ đã có kế hoạch rồi.”
Hạ Diệp Chi đơ người: “Kế hoạch gì?”
Thời Dũng cẩn thận liếc Trần Tuấn Tú rồi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lặng lẽ đưa Hạ Diệp Chi rời đi.
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên có kế hoạch gì vậy?”
Thời Dũng nói nhỏ nhưng rất nhanh: “Trần Tuấn Tú đến đây bằng tàu, đêm qua chúng ta đã cử người đi thăm dò tình trạng chiếc tàu, từ chỗ này mà đến chỗ chiếc tàu là gần nhất nên chỉ một lát nữa là có thể lên tàu luôn.”
“Ý của anh là gì? Mạc Đình Kiên phái người đến biệt thự của Trần Tuấn Tú để lén đưa lũ trẻ đi rồi?” Hạ Diệp Chi nói xong liền dè dặt nhìn khắp nơi.
Thời Dũng chưa kịp giải thích cho cô thì Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy hai người vệ sĩ trông rất quen mặt ôm hai đứa bé từ bên này đi tới.
Tư thế ôm đứa trẻ của người đàn ông to cao không được chuẩn cho lắm, một trong hai đứa đang khóc lớn, đứa còn lại thì ngược hẳn, nó chỉ mở to đôi mắt long lanh tò mò ngó đông ngó tây, không kê một tiếng.
Hạ Diệp Chi liền đi tới, run rẩy đưa hai tay ra, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, trong lúc nhất thời không biết nên đón lấy đứa nào nữa, nước mắt rơi như những hạt ngọc trên sợi dây chuyền bị đứt vậy.
Mạc Hạ vừa sinh ra đã bị bọn họ đánh tráo đưa đi, tư thế ôm đứa bé của Hạ Diệp Chi cũng không được thuần thục cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với hai vệ sĩ.
Cô ôm lấy đứa bé không khóc, nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội hơn.
Đứa trẻ gần ba tháng tuổi, rất xinh đẹp, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, đôi mắt đen tròn như quả nho xoay tròn, cô bé thấy Hạ Diệp Chi đang khóc thì lại cười hi hi ha ha rồi đưa tay sờ lên má của cô trong vô thức.
Hạ Diệp Chi khóc không thành tiếng: “Mẹ biết… Con chính là Hạ Hạ của mẹ.”
Thời Dũng nói: “Cô chủ, nơi này không phải là nơi có thể ở lâu, chúng ta lên thuyền trước đã.”
Hạ Diệp Chi quay lại nhìn sân golf phía sau mình rồi ôm đứa bé đi theo Thời Dũng.
Cô không biết người của Mạc Đình Kiên làm sao cướp được con của hai người họ về, nhưng người trên tàu đều là thủ hạ của Mạc Đình Kiên.
Người lái tàu đã bị thủ hạ của Mạc Đình Kiên ép buộc.
Hạ Diệp Chi lúc này mới có cơ hội để nhìn kỹ hai đứa trẻ.
Cô kinh ngạc nhận ra, đứa trẻ còn lại là con trai.
Đứa bé mà cô vừa mới ôm là Mạc Hạ!
“Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi ôm cô bé vào trong ngực hôn rồi lại hôn, luyến tiếc buông tay.
Hạ Diệp Chi xoa xoa tay của cô bé, sờ sờ cái chân nhỏ bé của cô bé… Sờ chỗ này xoa chỗ kia, vui đến mức không biết phải làm gì mới ổn.
Mạc Hạ cũng không khóc mà chỉ vui tươi hớn hở nhìn Hạ Diệp Chi, ê a ê a trông rất vui.
Một lát sau, Mạc Hạ trề môi bắt đầu khóc lóc.
Hạ Diệp Chi ôm cô bé khe khẽ dỗ dành, rồi thì thầm: “Cục cưng đói bụng rồi sao?”
Khi tới đây, cô và Mạc Đình Kiên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, sữa bột, tã, quần áo đều có…
Cô đi pha sữa bột cho Mạc Hạ sữa bột nhưng vẫn không nỡ bỏ cô bé xuống.
Sữa được pha xong thì Mạc Hạ liền ngoan ngoãn uống sữa rồi đi ngủ.
Lúc này, Hạ Diệp Chi mới hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên vẫn chưa đến sao?”
Thời Dũng cũng hơi chau mày: “Vẫn chưa.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn thoáng qua đứa bé trong ngực mình, mím mím môi nói: “Tôi đi xem thử.”
Nói xong cô liền đưa đứa bé cho Thời Dũng.
Thời Dũng cùng vợ cũ có một đứa con nên khi ôm đứa trẻ trông cũng rất thành thạo.
Anh ta nhận lấy đứa bé nhưng không yên tâm: “Mợ chủ vẫn nên để tôi đi thì hơn.”
Hạ Diệp Chi hỏi anh ta: “Các anh có thể ôm hai đứa bé đến đây thì chắc đã giải quyết sạch sẽ người của Trần Tuấn Tú rồi đúng không?”
Thời Dũng gật gật đầu, Hạ Diệp Chi tiếp tục nói: “Hiện tại trên đảo chỉ có hai người là Mạc Đình Kiên cùng Trần Tuấn Tú, rất an toàn.”
Thời Dũng cảm thấy Hạ Diệp Chi nói có lý lại hiểu được sự lo lắng của Hạ Diệp Chi nên cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.
Hạ Diệp Chi quay lại sân golf thì phát hiện Mạc Đình Kiên cùng Trần Tuấn Tú vẫn đang chuyên chú chơi golf.
Trông Trần Tuấn Tú giống như chẳng lo lắng gì đến chuyện Mạc Đình Kiên sẽ nhân cơ hội này kêu Thời Dũng đi tìm lũ trẻ.
Điều này khiến cho Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi khả nghi.
Trần Tuấn Tú là một gã giảo hoạt, làm sao lại có thể sơ ý như vậy?
Hạ Diệp Chi không lộ diện mà chỉ đứng ở đằng xa nhìn bọn họ.
Lúc này, phía sau có tiếng bước chân chạy bộ vang lên.
Còn có những người khác nữa sao?
Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Tô Khương Nhung vội vã chạy tới.
Hạ Diệp Chi lại nhìn thoáng về phía Mạc Đình Kiên rồi nhanh chóng đi về phía Tô Khương Nhung: “Khương Nhung? Tại sao cô vẫn còn ở trên đảo, tôi tưởng cô đã cùng bọn họ lên tàu rồi.”
“Mợ chủ, tôi cảm thấy trên đảo này có thứ gì đó kỳ lạ lắm, nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.” Trên trán của Tô Khương Nhung đang rịn mồ hôi, rõ ràng là đã chạy đến đây với tốc độ rất nhanh.
Hạ Diệp Chi sững sờ: “Cái gì kỳ lạ?”
Tô Khương Nhung hơi biến sắt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi: “Tôi lo rằng thiếu gia vẫn còn có việc cần đến tôi cho nên vừa rồi không đi cùng với bọn họ, khi tôi xuống lầu thì phát hiện bên dưới tầng hầm… Có thuốc nổ.”
Tô Khương Nhung rõ ràng là đã run rẩy khi nói đến ba chữ cuối cùng.
Hạ Diệp Chi đột nhiên biến sắc, vội quay người chạy về phía Mạc Đình Kiên.
Tô Khương Nhung ở phía sau gọi cô: “Mợ chủ!”
Lúc này trong đầu Hạ Diệp Chi trống rỗng nên căn bản là không nghe thấy tiếng của người khác.
Cô đã biết sẽ không thuận lợi như vậy mà.
Cô đã biết, tên Trần Tuấn Tú điên rồ đó sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, thỏa mãn dễ dàng như vậy mà.
Mạc Đình Kiên vừa mới đánh một quả vào lỗ liền quay đầu lại nhìn như thể cảm nhận được điều gì đó.
“Hạ Diệp Chi?”
Chẳng phải hiện tại cô nên ở trên tàu sao? Chạy lại đây để làm gì!
Hạ Diệp Chi đã chạy tới trước mặt Mạc Đình Kiên, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú nghiêng đầu nhìn cô rồi khẽ nói: “Diệp Chi đến rồi sao.”
.