Trần Tuấn Tú nở nụ cười như gió mùa hạ, giọng điệu và sắc mặt không khác một chút nào so với khi Hạ Diệp Chi mới gặp anh ta.
Nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi đã hiểu quá rõ rồi, bên dưới vẻ mặt bình tĩnh này Trần Tuấn Tú đang giấu một con thú dữ hung mãnh với cặp răng nanh dài.
Anh ta đang vận sức chờ đợi thời cơ để hủy diệt tất cả.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Trần Tuấn Tú thật lâu rồi quay sang hỏi nhỏ Mạc Đình Kiên: “Không có chuyện gì chứ?”
“Sao vậy?” Mạc Đình Kiên buông mắt nhìn cô, khi cầm tay cô liền cảm nhận được cánh tay của cô lạnh lẽo như thể mới vừa ngâm nước vậy, trong lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt vì mồ hôi.
Mạc Đình Kiên hơi cau mày nhìn Hạ Diệp Chi, cũng chẳng nhìn những người khác nữa.
Rõ ràng Thời Dũng đã đưa lũ nhỏ lên tàu thuận lợi rồi, thì còn chuyện gì có thể khiến cho Hạ Diệp Chi lo lắng sợ hãi như vậy chứ?
Trần Tuấn Tú đưa tay đẩy đẩy cái diềm mũ lưỡi trai đang đội trên đầu, chầm chậm cất giọng hỏi: “Lũ trẻ đã được đón đi rồi, hãy trả Khương Nhung lại cho tôi.”
Tô Khương Nhung vừa rồi đã có cơ hội đi, nhưng cô ta không đi mà theo Hạ Diệp Chi tới đây nhưng bị rớt lại phía sau Hạ Diệp Chi.
Tô Khương Nhung lập tức đi đến trước mặt Trần Tuấn Tú, cười diệu dàng gọi một tiếng : “Tuấn Tú.”
“Lại đây.” Trần Tuấn Tú cũng tươi cười, thoạt trông thì rất dịu dàng, nho nhã, không hề nhìn thấy một chút lo lắng nào.
Hạ Diệp Chi thừa dịp Trần Tuấn Tú mãi chú ý đến Khương Nhung liền gãi gãi lòng bàn tay của Mạc Đình Kiên, lặng lẽ quay lưng lại với Tuấn Tú khẽ nói với Mạc Đình Kiên: “Thuốc nổ.”
Mạc Đình Kiên hiểu được những gì cô nói bằng cách đọc chuyển động môi, khó mà nhận ra sự khác lạ qua sắc mặt của anh bởi anh chỉ hơi nheo mắt để thể hiện tâm trạng của anh lúc này.
Quả nhiên những gì Hạ Diệp Chi nói không hề khiến Mạc Đình Kiên ngạc nhiên cho lắm.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú, liền thấy anh ta đang dịu dàng bày tỏ tình cảm với Tô Khương Nhung.
Anh ta nắm lấy tay của Tô Khương Nhung, không nói một câu, nhưng lại có thể khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy vô cùng cảm động.
Có lẽ tận sâu trong đáy lòng, chỉ có người phụ nữ tên Tô Khương Nhung mới có thể làm cho một Trần Tuấn Tú đang điên cuồng bình tĩnh lại.
“Đình Kiên, làm phiền rồi, cô ấy giống Khương Nhung như đúc.” Trần Tuấn Tú đột nhiên quay lại nhìn Mạc Đình Kiên, nụ cười trên mặt càng lúc càng thâm trầm: “Sáu năm rồi, một mình Khương Nhung cô độc biết bao, chúng ta nên đến gặp cô ấy thôi.
Không biết Trần Tuấn Tú đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kỳ lạ nhưng lại toát ra vẻ thỏa mãn một cách quái dị.
Lúc này, Mạc Đình Kiên đột nhiên hô to một tiếng: “Đi!”
Còn chưa kịp dứt lời, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy mình bị Mạc Đình Kiên lôi về phía bờ biển.
Phía sau là Trần Tuấn Tú đang cười một cách điên dại: “Vô dụng thôi, tao đã chôn thuốc nổ bên dưới toàn bộ sân golf này, chúng ta cùng đi tìm Khương Nhung…”
Câu nói cuối cùng đã bị át đi bởi một tiếng nổ lớn.
Ký ức cuối cùng của Hạ Diệp Chi về Trần Tuấn Tú lại ở hình ảnh bình tĩnh nở nụ cười trên bãi cỏ và bị đám khói bụi của vụ nổ phía sau lưng từ từ bao phủ.
Rõ ràng là sân golf cách rất xa bờ biển, thời khắc này tựa như vĩnh viễn sẽ không cách nào chạy đến bờ được.
Bùn đất và cỏ văng về phía hai người, Hạ Diệp Chi vừa chạy vừa nói: “Chăm sóc Hạ Hạ cho tốt, đừng lo cho em.”
Hạ Diệp Chi không khỏe bằng Mạc Đình Kiên, trong lúc sống chết gần kề đành phải chạy đua với thời gian để giành tính mệnh, cô chỉ liên lụy đến Mạc Đình Kiên mà thôi.
Sau lưng là tiếng nổ vang lên không ngừng.
Nhưng Mạc Đình Kiên vẫn bình tĩnh như trước.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên ôm lấy cô chạy, liền dốc hết sức lực đẩy mạnh anh ra.
Hạ Diệp Chi dùng hết sức bình sinh nên cơ thể của Mạc Đình Kiên văng mạnh ra sau, phía sau lưng anh là vực biển, té xuống đó thì sẽ có cơ hội sống rất cao.
Mạc Đình Kiên trừng mắt không dám tin, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc đó lúc này bỗng xẹt qua một tia kinh hoảng cùng sợ hãi.
Hạ Diệp Chi muốn nở nụ cười với anh nhưng đã không còn kịp nữa rồi…
Thời Dũng ở trên tàu đợi được một lúc thì thấy Hạ Diệp Chi vẫn chưa quay lại nên định rời khỏi tàu đi tìm người.
Nhưng khi cậu ta vừa định xuống tàu thì chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh đinh tai nhứt óc.
Đám đàn em sau lưng sợ hãi nói: “Bên kia có một vụ nổ lớn!”
“Cậu chủ!” Thời Dũng thì thào kêu lên một tiếng, muốn lao ra khỏi tàu.
Nhưng đúng lúc này tàu lại bắt đầu di chuyển.
Thời Dũng nhanh chóng đi đến phòng điều khiển: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Thuyền trưởng tỏ vẻ hoảng sợ: “Đã xảy ra một vụ nổ lớn nên phải lập tức rời khỏi nơi này!”
“Trói lại.” Thời Dũng ra lệnh, liền có người đến trói anh ta lại.
Còn Thời Dũng thì lao nhanh ra khỏi tàu.
Nơi xảy ra vụ nổ chính là sân golf.
Khi bọn họ chạy tới nơi thì gần một nửa hòn đảo nhỏ bé đã biến thành một đống hỗn độn trong vụ nổ, căn bản là không biết phải tìm người ở đâu giữa đám mây bụi ngập trời này.
Thời Dũng liên hệ đội tìm kiếm cứu nạn.
Cũng may người của đội tìm kiếm cứu nạn đã nhanh chóng chạy đến, bắt đầu tiềm kiếm cứu nạn quy mô lớn.
Lúc này, Mạc Cẩm Vân cùng cùng tới.
Mạc Cẩm Vân vừa đến hiện trường liền nổi giận với Thời Dũng: “Tại sao lại để chuyện như vậy xảy ra? Cậu luôn đi theo Đình Kiên, tại sao nó xảy ra chuyện còn cậu thì vẫn bình yên!”
Thời Dũng cúi đầu, mặt không cảm xúc: “Hiện tại chuyện cần kíp nhất chính là phải tìm được cậu chủ và cô chủ trước.”
“Ai là cô chủ? Hạ Diệp Chi?” Mạc Cẩm Vân vừa nghe đến tên của Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền sa sầm: “Tôi biết với khả năng của Đình Kiên nhất định là không thể xảy ra chuyện như này, nhất định là bị người ta liên lụy…”
Thời Dũng luôn luôn kiềm chế nhưng nghe Mạc Cẩm Vân nói xong liền không kềm chế nổi nữa, lạnh lùng nói: “Cô Mạc đây chẳng biết gì về đầu đuôi câu chuyện, tốt nhất đừng tùy tiện khẳng định điều gì.”
“Cậu…” Mạc Cẩm Vân không ngờ Thời Dũng dám chống đối lại cô ta.
Thời Dũng nói xong thì căn bản là không thèm đểm ý đến cô ta nữa mà cùng đội tìm kiếm cứu nạn đi tìm người.
Bởi vì nguyên nhân địa hình nên lại càng khiến cho việc tìm kiếm cứu nạn thêm khó khăn.
Vào buổi chiều ngày thứ hai sau vụ nổ lớn, bọn họ mới tìm được Trần Tuấn Tú cùng Tô Khương Nhung.
Hai người đều đã sắp chết đến nơi rồi.
Trong lòng Thời Dũng đánh rơi cái bộp, cậu chủ cùng mợ chủ sẽ không gặp chuyện gì không may chứ?
Khi trời tối, rốt cuộc bọn họ cùng tìm thấy Mạc Đình Kiên.
Nhưng hơi thở của Mạc Đình Kiên đã vô cùng mong manh.
Nhân viên cứu hộ đi theo lập tức tiến hành cứu chữa, Thời Dũng theo sát hỏi han: “Cậu chủ, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Mạc Đình Kiên mấp máy môi như đang nói gì đó.
Thời Dũng ghé sát vào lắng nghe thì nghe được anh nói trong vô thức: “Hạ…”
Những chữ sau thì không nghe rõ nữa.
Nhưng Thời Dũng thầm hiểu được, ý mà Mạc Đình Kiên muốn nói là gì.
Thời Dũng nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ tìm được mợ chủ.”
Sau khi đưa Mạc Đình Kiên lên tàu, Thời Dũng đang muốn tiếp tục dẫn người đi tìm Hạ Diệp Chi.
Kết quả vừa quay người đi liền nghe thấy Mạc Cẩm Vân nói với người của đội tìm kiếm cứu nạn: “Người mà chúng ta cần tìm đã được tìm thấy, các anh vất vả rồi.”
Thời Dũng bước tới: “Cô Mạc! Còn chưa tìm thấy mợ chủ.”
Mạc Cẩm Vân cười lạnh một tiếng: “Mợ chủ gì chứ? Đình Kiên làm gì có mợ chủ?”
Nói xong, cô ta liền căn dặn cấp dưới: “Đội hỗ trợ đã cực khổ rồi, các cậu đưa đội hỗ trợ lên tàu về nghỉ ngơi đi.”
.