Lúc Mạc Đình Kiên trở lại Mạc thị, nhìn thấy Mạc Cẩm Vân trong phòng tổng giám đốc.
Lúc anh đi vào, Mạc Cẩm Vân đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt giận dỗi cho thấy chờ đợi đã lâu.
Mạc Đình Kiên vào cửa, cô ta liền hỏi: “Em đi đâu vậy hả?”
“Em đi đâu cần báo với chị sao?” Mạc Đình Kiên nhìn cô ấy một cái, liền đi tới ghế giám đốc sau bàn làm việc ngồi xuống.
Hoàn toàn không để Mạc Cẩm Vân vào mắt.
Mạc Cẩm Vân tức giận không nhẹ, đùng đùng tức giận, giẫm giày cao gót đi đến trước mặt anh: “Đình Kiên, chúng ta là chị em ruột, chúng ta có quan hệ máu mủ tình thâm, nên tin tưởng giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tin tưởng lẫn nhau?”Mạc Đình Kiên giống như nghe được chuyện cười, giọng điệu trào phúng hỏi cô ta: “Chị có gạt em không?”
Ánh mắt sắc bén của Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt cô ta lóe lên chút hoảng loạn, miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt, thăm dò hỏi: “Ai nói gì với em đúng không?”
Mạc Đình Kiên không đáp, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Mạc Cẩm vân bị anh nhìn chăm chú đến mức cả người khó chịu, hoảng sợ vì lời nói dối có thể bị chọc thủng, khiến cô ta không biết phải làm sao.
Sao cô ta phải cảm thấy chột dạ sợ sệt?
Lúc trước cô ta làm tất cả, cũng là vì Mạc Đình Kiên, vì nhà họ Mạc.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Mạc Cẩm Vân khôi phục lại như thường: “Mặc kệ người khác nói gì với em, em cũng đừng tin họ.
Nhà họ Mạc chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay, có bao nhiêu con mắt đều theo dõi chúng ta, ước gì hai chị em chúng ta nội chiến, bọn họ làm ngư ông đắc lợi.”
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Đình Kiên nghe loại lời này từ miệng cô ta, không có tâm trạng gì nói một câu: “Thật sao?”
Mạc Cẩm Vân vô cùng khẳng định nói: “Đương nhiên.”
Mạc Đình Kiên không hề nhìn cô ta, cúi đầu mở máy tính ra, “Em muốn làm việc, chị ra ngoài đi.”
Mạc Cẩm Vân không biết Mạc Đình Kiên có tin lời mình hay không, nhưng không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trên mặt Mạc Cẩm vân phủ một tầng nghi ngờ.
Ba năm qua Mạc Đình Kiên đều tốt, không nhớ lại chút chuyện gì trước kia, không liên lạc với đám người Cố Tri Dân, tuy không thân cận với cô ta mấy, nhưng cũng xem như nghe cô ta.
Nhưng gần đây, cô ta phát hiện Mạc Đình Kiên càng ngày càng khó nắm bắt.
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Mạc Cẩm Vân vừa về tới văn phòng mình, lập tức gọi ra nước ngoài.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận.
Điện thoại vừa được nhân, Mạc Cẩm Vân liền nổi giận đùng đùng mà nói: “Bác sĩ Lý, gần đây em trai tôi đã bắt đầu không khống chế được nữa, tôi nói cái gì nó căn bản cũng không nghe, tôi nghi ngờ thuật thôi miên của anh xảy ra vấn đề.”
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Một lát sau, mới vang lên một giọng nam có chút khàn khàn: “Thuật thôi miên cũng không phải thuật nhiếp hồn, cho dù bị thôi miên thì anh ta vẫn có suy nghĩ và ý chí của mình như cũ, cô muốn khiến anh ta nói gì nghe nấy, muốn khống chế anh ta, điều này phải dựa vào bản lĩnh của cô.”
Giọng nói của bác sĩ Lý nghe không ra một tia cảm xúc khác thường nào, nhưng Mạc Cẩm Vân lại cảm thấy anh ta đang giễu cợt mình.
Mạc Cẩm Vân xiết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi nói: “Anh đây là đang cười tôi không có bản lĩnh?”
Bác sĩ Lý không nhanh không chậm nói: “Trong thời gian ba năm, người được anh ta tin tưởng chỉ có một mình cô, nhưng cô lại làm hỏng một quân bài tốt như vậy, cũng coi như là một loại bản lĩnh.”
“Anh…”
Xưa nay Mạc Cẩm Vân đều là người kiêu ngạo, rất ít khi để ai vào mắt, nghe thấy câu này, tự nhiên cũng muốn nổi nóng.
Nhưng vừa nghĩ tới, chuyện của Mạc Đình Kiên còn muốn dựa vào bác sĩ Lý, liền miễn cưỡng mà đè lại tức giận.
Cô ta nhắm mắt, lấy lại một chút cảm xúc, mới lần nữa hỏi: “Bác sĩ Lý, em trai tôi có thể nhớ lại chuyện trước kia không?”
“Vấn đề này của cô cũng không có đáp án chính xác.”
“Ý của anh là, nó có thể nhớ lại chuyện trước kia?” Sắc mặt Mạc Cẩm Vân đại biến: “Lúc trước không phải nói sẽ không có sơ hở nào sao?”
“Đó chỉ là cô cho rằng không có sơ hở nào, tôi còn có việc, gặp lại sau, cô Mạc.”
Bác sĩ Lý nói xong liền cúp điện thoại.
“Bác sĩ Lý? Alo? Alo?” Mạc Cẩm Vân không tin được một bác sĩ rách như vậy cũng dám cúp điện thoại của mình.
Cô ta giận đến mức quăng điện thoại, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được, không thể để Mạc Đình Kiên nhớ đến chuyện trước kia.
Chỉ cần không cho anh tiếp xúc với người trước kia, nhất định anh sẽ không nghĩ đến chuyện trước kia.
Ba năm qua, không phải đều như vậy sao?
Mạc Cẩm Vân càng nghĩ, càng cảm giác suy nghĩ của mình chính xác.
Nghĩ vậy, Mạc Cẩm vân gọi điện thoại nội bộ, gọi tài xế của Mạc Đình Kiên lên.
Mạc Cẩm Vân hỏi, “Hai ngày nay, Đình Kiên đi đâu?”
Tài xế cúi đầu, do dự nói: “Không đi đâu cả.”
Mạc Cẩm Vân nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Nó tới công ty truyền thông Thịnh Hải tìm họ Cố kia rồi sao?”
Tài xê vội vàng nói: “…Vâng.”
Lời Mạc Cẩm Vân mang theo cảnh cáo liếc anh ta một cái: “Xem chừng một chút.”
…
Vì chuyện lúc trước Hạ Hạ bị Tô Miên mang ra ngoài suýt nữa lạc mất, Mạc Đình Kiên liền không tăng ca, vừa lúc tan ca liền rời công ty chuẩn bị về nhà.
Chân trước anh rời khỏi cửa lớn Mạc thị, chân sau Mạc Cẩm Vân đã chạy đến.
“Đình Kiên.”
Cô ta nhanh chóng chạy đến, gọi tên Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, sắc mặt quạnh quẽ nhìn chằm chằm cô ta, “Có việc?”
Mạc Cẩm Vân đi lên phía trước, khoác tay Mạc Đình Kiên, dáng vẻ thân mật: “Cùng nhau về nhà.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên kì quái nhìn cô ta một cái, rút tay mình ra, nhanh chân đi lên xe.
Mạc Cẩm vân thấy thế, sắc mặt liền không tốt, nhưng không tiện lộ ra, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Tài xế giúp Mạc Đình Kiên mở cửa xe, Mạc Đình Kiên vừa ngồi vào, Mạc Cẩm Vân cũng vào theo.
Mạc Đình Kiên khẽ cau mày, nhưng không nói thêm điều gì.
Anh cúi đầu, lấy một tập tài liệu ra xem.
Mạc Cẩm vân ở một bên có chút lúng túng.
Lúc này cô ta mới phát hiện, mình và Mạc Đình Kiên ngoại trừ cãi vã vì bất đồng ý kiến, lại không tìm được đề tài tán gẫu nào.
Phát hiện này khiến đáy lòng cô ta càng thêm bất an.
Cô ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Đình Kiên…”
“Em muốn xem tài liệu, đừng quấy rầy em.” Mạc Đình Kiên cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt đến mức giống như nói chuyện với người xa lạ.
Anh đã nói đến mức này, Mạc Cẩm vân cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã mà tiếp tục tìm anh nói chuyện.
Ô tô dừng lại trước cửa nhà cổ nhà họ Mạc.
Mạc Đình Kiên xuống xe, liền chú ý tới trước cửa bãi đậu xe, có một chiếc xe màu trắng đang đỗ.
Đó là xe Tô Miên.
Tô Miên thường xuyên tới nhà họ Mạc, bởi vì Hạ Hạ, trước đây nhanh cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Trí nhớ của anh vốn rất tốt, nhìn quá nhiều, tự nhiên nhớ kĩ xe Tô Miên.
Hôm qua anh đã nói, không muốn Tô Miên sau này lại đến nhà họ Mạc nữa.
Cô ta hoàn toàn không dể anh vào mắt?
.