Mạc Cẩm Vân và Tô Miên quen nhau hồi du học ở nước ngoài, nhiều năm như vậy chưa từng có cãi nhau, cũng coi như tình cảm chân thật.
Giờ hai người đều nằm ở bên bờ bùng nổ, nói chuyện tự nhiên không êm tai.
Mạc Cẩm Vân giận quá mà cười, “Giờ cô đang trách tôi sao?”
Tô Miên mím môi, giọng điệu có chút lạnh:”Tôi không có.”
Bầu không khí căng thẳng đến tận cùng, hoàn cảnh đã có chút mất khống chế, những người giúp việc kia đều không dám tới gần.
Mạc Cẩm Vận bị Mạc Đình Kiên chọc tức, cảm thấy Tô Miên cũng cho mình sắc mặt.
Sắc mặt cô ta tối tăm nhìn Tô Miên: “Tô Miên, ba năm nay tôi tạo cho cô bao nhiêu cơ hội, không tiếc nói dối lừa gạt Đình Kiên, nhưng cô lại vô dụng.
Còn Hạ Diệp Chi mới gả cho nó chưa được bao lâu, đã có thể khiến nó mê muội đến thần hồn điên đảo, mà cô bỏ ra ba năm, nó vẫn không có chút cảm giác nào với cô, tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ đi.”
Tô Miên từ nhỏ mọi thứ đều xuất sắc, lại gục ngã trước Mạc Đình Kiên, giờ còn bị Mạc Cẩm Vân đem so sánh với một người đã chết mất xác ngoài biển từ ba năm trước, sao cô ta có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Mạc Cẩm Vân, những lời này cô đã chôn trong lòng lâu rồi sao?” Tô Miên cười lạnh một tiếng: “Cô không lo lắng, tôi sẽ nói hết chuyện trước kia của Mạc Đình Kiên cho anh ấy biết sao?”
Mạc Cẩm Vân nghe vậy, đồng tử đột nhiên co lại, lập tức lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Cô sẽ không làm đâu, cô cũng đừng quên, cô đã lừa nó, bất kể có chuyện gì thì tôi đều là chị gái nó, dù nó nhớ lại chuyện trước kia, cô nói xem nó gây sự với tôi trước hay sẽ đi tìm cô trước?”
“Cô….”
“Cẩn thận một chút, đừng nổi nóng, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, hiểu rõ lẫn nhau, hiện giờ lại là ve sầu cùng bám trên một dây, chúng ta không thể nội chiến, cô nói đúng không?”
Một lúc lâu sau, Tô Miên đáp một tiếng: “Được.”
….
Mạc Đình Kiên mang Hạ Hạ tới Kim Hải.
Ba năm nay, Mạc Cẩm vân không cho anh liên lạc với Cố Tri Dân, tự nhiên cũng không để anh đến tiêu phí chỗ Cố Tri Dân ở Kim Hải.
Cũng không phải vì anh có bao nhiêu nghe lời Mạc Cẩm Vân, mà anh ghét phiền phức.
Giờ anh cảm thấy Mạc Cẩm Vân càng ngày càng phiền, nên không muốn ở lại nhà họ Mạc nữa.
Đêm nay trước tiên cần phải tìm chỗ ở một đêm đã.
Vừa vào Kim Hải, anh liền phát hiện cách trang trí của Kim Hải không tệ, khá sang trọng.
Mạc Đình Kiên mở cửa căn hộ, sau khi mang đồ vào phòng, liền mang theo Hạ Hạ đi ăn cơm.
Bận rộn một buổi tối, lúc ăn cơm đã tám giờ rồi.
Đừng nói một đứa trẻ như Hạ Hạ, đến cả anh cũng có chút đói rồi.
Món ăn vừa dọn lên, Hạ Hạ liền không thể đợi nữa mà đứng lên ghế ăn trẻ em, siết đũa muốn khởi động.
Mạc Đình Kiên thấp giọng a một tiếng: “Ngồi xuống.”
Hạ Hạ không thể làm gì khác hơn là méo miệng ngượng ngùng ngồi xuống lại, oan ức cực kì nói: “Con rất đói…”
Mạc Đình Kiên không nói một lời lấy cơm, lại gắp thức ăn vào chén của bé trộn lên, rồi cầm khăn ăn đệm dưới cổ bé, sau đó mới đưa chén cơm tới trước mặt bé.
Chuỗi hành động này thành thạo mà trôi chảy.
**********
Mấy người phụ nữ bên cạnh bàn đã nhỏ giọng thảo luận về Mạc Đình Kiên rồi.
Mấy năm qua Mạc Đình Kiên xuất hiện trên báo rất nhiều lần, đã có người nhận ra anh, nhưng không ai dám đến tiếp cận.
Lúc Hạ Hạ mới mấy tháng còn đang bú sữa mẹ, liền thể hiện ra khẩu vị không tầm thường, cầm lấy lá cây vỏ cây gì đó đều nhét vào miệng.
Về phương diện ăn cơm này, bé thật khiến người ta bớt lo.
Mạc Đình Kiên nhìn tướng ăn “hung mãnh” của Hạ Hạ, chân mày cau lại: “Ăn chậm chút.”
Hạ Hạ đâu quan tâm anh nói gì, cầm thìa lên hung hăng cho cơm vào miệng.
Lúc này canh vẫn chưa đưa lên, Mạc Đình Kiên không thể làm gì khác ngoài đưa ly nước đến trước mặt bé, cho bé uống chút nước.
Lúc Thẩm Lệ theo đoàn phim đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông cao lớn ngồi ở bàn ăn trước mặt, một tay bưng ly nước, một tay khác cầm giấy ăn, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng một đôi mắt đen tỉ mỉ chú ý tới bé gái đang ăn cơm.
Người bên cạnh Thẩm Lệ cũng chú ý tới Mạc Đình Kiên.
“Đây không phải là tổng giám đốc Mạc thị sao?”
“Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Bé gái kia là ai? Là con rơi sao?”
“Hẳn là vậy, nhìn khá giống….”
“Gen của nhà họ Mạc thật tốt, tướng mạo Mạc Đình Kiên đẹp như vậy, con gái anh ta cũng thật đáng yêu…”
Đề tài bọn họ bàn tán đã chệch hướng, thấy Thẩm Lệ chưa tới, không khỏi lên tiếng nhắc nhở cô: “Thẩm Lệ, nhìn gì vậy? Đi thôi.”
Thẩm Lệ hoàn hồn, vội vã đáp một câu: “Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.”
“Vậy được, chúng tôi đi trước, cô nhanh lên chút.”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Lệ nhìn bốn phía xung quanh một cái, liền đi đến chỗ Mạc Đình Kiên.
Mấy năm qua, Kim Hải và Thịnh Hải đều do Cố Tri Diễn kinh doanh, có lẽ vì vậy, Thẩm Lệ cũng không lo lắng ở chỗ này bị phóng viên chụp ảnh.
Dù sao Cố Tri Diễn cũng sẽ giúp cô giải quyết.
Thẩm Lệ đi thẳng tới trước bàn ăn của Mạc Đình Kiên.
“Ăn chậm một chút, không có ai giành với con đâu.” Mạc Đình Kiên đang thấp giọng nói chuyện với Hạ Hạ.
Thẩm Lệ ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Cô ấy nói xong, ánh mắt liền không nhịn được lướt qua Hạ Hạ.
Đây chính là con gái Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, Hạ Hạ sao?
Được… Thật đáng yêu.
Mũi đáng yêu, mắt đáng yêu, dáng vẻ ăn cơm cũng vô cùng đáng yêu.
Mạc Đình Kiên nghe vậy quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ.
Có chút ấn tượng, nhưng không nói ra được tên, dù sao phụ nữ muốn nói chuyện với anh cũng nhiều.
Có điều, cô gái này dường như không giống những cô gái khác anh đã gặp trước kia, bởi vì đôi mắt cô ấy vẫn nhìn về phía Hạ Hạ.
Mạc Đình Kiên thả ly nước trong tay xuống, giọng điệu lãnh đạm lên tiếng hỏi: “Cô gọi tôi có gì sao?”
Thẩm Lệ khó khăn rời mắt khỏi Hạ Hạ, tuy ba năm không nói chuyện nhiều với Mạc Đình Kiên, nhưng uy nghiêm của Mạc Đình Kiên vẫn còn, cô theo bản năng đứng thẳng sống lưng, tư thế đứng tiêu chuẩn của học sinh tiểu họ.
Thẩm Lệ đàng hoàng gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Đáy mắt Mạc Đình Kiên lóe nên chút suy tư, trái lại lên tiếng hỏi: “Cô là nghệ sĩ của Thịnh Hải sao?”
“Phải.” Thẩm Lệ đáp một tiếng, thật sự không nhịn được mà lần nữa đưa mắt nhìn Hạ Hạ: “Con gái anh thật đáng yêu.”
“Tôi chưa từng công bố con gái mình, nhưng dường như cô không bất ngờ chút nào.” Có lẽ Thẩm Lệ không lộ ra với anh sắc mặt buồn nôn, anh nguyện ý nói nhiều hơn với cô hai câu.
Vẻ mặt Thẩm Lệ ngưng lại, nghĩ đến Hạ Diệp Chi, cô ấy hơi thở dài: “Bởi vì trước đây chúng ta từng quen biết.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên trở nên cực kì sắc bén.
Thẩm Lệ nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi nói thật.”
Dù đã qua ba năm, ánh mắt ông chủ lớn vẫn đáng sợ như vậy.
“Ba, còn muốn.”
Tiếng nói của Hạ Hạ phá vỡ bầu không khí.
Mạc Đình Kiên quay đầu, không nói một lời tiếp tục lấy cơm cho Hạ Hạ.
Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng nhìn bé.
Sau đó, Hạ Hạ nghiêng đầu cười híp mắt gọi một tiếng: “Chị xinh đẹp.”
Thẩm Lệ cảm giác mình cũng bị sự đáng yêu của bé nổ chết.
.