Mạc Đình Kiên nhận lấy thức ăn được giao tới, xem hóa đơn một chút.
Phát hiện bên trên hóa đơn đánh dấu một món ăn cho cục cưng.
Nhân viên giao hàng thấy Mạc Đình Kiên đã nhận thức ăn, sau khi nói một tiếng “Ăn cơm ngon miệng” lập tức rời khỏi, hắn còn phải tranh thủ đi nhận một đơn hàng nữa.
Mạc Đình Kiên cũng không có đóng cửa ngay, mà lại giương mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện.
Ngoài người phụ nữ tên Hạ Diệp Chi ở đối diện kia, còn có ai gọi thức ăn cho anh và Mạc Hạ giờ này chứ.
Là một người phụ nữ rất cẩn thận lại mềm lòng.
Mạc Đình Kiên cong môi, ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Anh và Mạc Hạ đã sớm ăn cơm chiều rồi, anh xách hộp đồ ăn lên muốn vứt đi.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ kia, cánh tay đang vươn ra của anh lại thu trở về, xoay người để thức ăn trong tay vào trong tủ lạnh.
Trước khi đi ngủ, anh lại đi xem Mạc Hạ một cái rồi mới về phòng của mình.
.
.
.
.
.
.
“Mạc Đình Kiên, anh về rồi.”
Một giọng nữ trong mềm mại ấm áp mang theo hí hửng truyền tới, Mạc Đình Kiên chợt ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng trong sân của một ngôi biệt thự.
Xung quanh biệt thự là rừng cây thông xanh biết, cây cối um tùm, biệt thự giống như được xây ở giữa rừng núi.
Người phụ nữ vừa gọi anh lại tiếp tục nói chuyện: “Anh nhìn gì vậy, mau vào ăn cơm đi.”
Anh xoay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn đang đi lại gần mình.
Người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, bước chân nhẹ nhàng, xem ra tuổi còn rất trẻ.
Người phụ nữ càng đi càng gần, cuối cùng Mạc Đình Kiên đã thấy rõ khuôn mặt của cô.
Mạc Đình Kiên lẩm bẩm kêu lên: “Hạ Diệp Chi?”
“Em nấu tố tam tiên* và thịt bò hầm.
.
.
.
.
.
Nhưng mà gần đây anh làm việc bận quá nên em không để nhiều ớt, anh ăn thanh đạm một chút.
.
.
.
.
.”
*Tố tam tiên: một món ăn có ba loại rau củ kết hợp với nhau: ví dụ như khoai tây, cà tím và ớt.
Hạ Diệp Chi đi tới giữ chặt cánh tay của anh, cười dịu dàng nhìn anh, hai người hết sức thân mật.
Đột nhiên, hình ảnh thay đổi.
Anh không còn ở trong sân, Hạ Diệp Chi cũng không thấy đâu nữa.
Anh nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ngủ.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “ ào ào”.
Nhưng rất nhanh tiếng nước đã dừng lại.
Hạ Diệp Chi quấn khăn tắm đi ra từ bên trong, khuôn mặt trắng nõn bị nước ấm hun ửng đỏ, ngay cả bả vai lộ ra bên ngoài và cánh tay cũng nhuộm màu hồng đào nhẵn nhụi.
Cả người cô đều tỏa ra một mùi thơm tươi mới cám dỗ người khác, muốn để người khác nuốt chửng vào bụng.
Hình như là cảm giác được ánh mắt của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi thẹn thùng đưa tay che lại một chút: “Quên đem áo ngủ vào.
.
.
.
.
.”
Mạc Đình Kiên không nhịn được đi về phía cô, giọng nói trầm thấp mờ ám: “Không cần mặc, dù sao một lát nữa cũng phải cởi.”
Sau đó, thân thể của anh như có ý thức của riêng nó, trực tiếp ném Hạ Diệp Chi lên trên giường.
Mặc dù Hạ Diệp Chi thẹn thùng, nhưng mà cũng không có phản kháng.
Anh kéo khăn tắm trên người cô ra.
Tóc dài như thác nước của người phụ nữ rơi xuống gối đầu, da thịt mềm mại trắng như tuyết, trong đôi mắt mèo còn mang theo ánh nước, nhỏ nhẹ kêu tên anh.
“Mạc Đình Kiên.
.
.
.
.
.
Chậm một chút.
.
.
.
.
.”
“Chậm không được.
.
.
.
.
.”
“Mạc Ớt Xanh!”
Mạc Đình Kiên dùng sức mở to mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Hạ trên đầu mình.
Mạc Hạ cúi đầu nhìn xuống từ trên đầu Mạc Đình Kiên: “Ba dậy đi, con rất đói.”
Bụng cũng rất phối hợp với lời nói của cô bé mà kêu lên “ùng ục” một tiếng.
Mạc Đình Kiên nắm lấy sau áo của Mạc Hạ xách cô bé qua một bên, sau đó mới ngồi dậy.
Thì ra là một giấc mơ.
Nhưng mà trong mơ lúc hai người họ cùng với nhau, khi thân mật lại cực kỳ tự nhiên và phù hợp.
Lần trước lúc anh đưa Hạ Diệp Chi về, chỉ biết anh có hứng thú với Hạ Diệp Chi.
Nhưng giấc mơ này khiến anh hiểu ra, anh thế nhưng sinh ra ham muốn với Hạ Diệp Chi.
Đây là chuyện chưa từng có.
“Ba.”
Mạc Đình Kiên cảm thấy có người đang kéo chăn của anh.
Vừa cúi đầu nhìn, phát hiện là Mạc Hạ đang muốn vén chăn của anh lên.
Anh biến sắc, vươn tay đè lại chăn, xách Mạc Hạ thả xuống dưới giường, giọng điệu nghiêm túc: “Bây giờ, con xoay người đi ra ngoài, chờ ba ở ngoài cửa đi.”
Mạc Hạ: “Dạ.”
Cô bé vừa đi ra, Mạc Đình Kiên đã lập tức khóa trái cửa, đi vào trong phòng tắm.
Mạc Đình Kiên một tay chống lên tường trong phòng tắm, hô hấp khó khăn đưa tay cầm lấy một bộ phận nào đó trên người mình.
“Hạ Diệp Chi.
.
.
.
.
.”
Kêu tên của Hạ Diệp Chi, sẽ không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt của cô, mà thân thể anh cũng vì vậy mà càng trở nên hưng phấn hơn.
.
.
.
.
.
.
Đợi khi Mạc Đình Kiên sửa sang tốt bản thân đi ra ngoài đã là nửa giờ sau rồi.
Mạc Hạ để đầu tóc rối tung ngồi trước cửa phòng anh càu nhàu chơi đồ chơi.
Mạc Đình Kiên dẫn cô bé đi rửa mặt thay quần áo, thẳng đến lúc chải đầu thì xuất hiện một chút vấn đề.
Anh nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại của Mạc Hạ vài giây, giọng điệu còn rất nghiêm túc nói: “Tóc rối rất đẹp.”
Mạc Hạ hưng phấn nói: “Muốn buộc tóc.”
Mạc Đình Kiên mặt không chút thay đổi nói: “Thắt bím không đẹp.”
Mạc Hạ quay đầu nhìn anh, xoắn xoắn ngón tay của mình dáng vẻ “con biết tỏng ba rồi”, lớn tiếng nói: “Ba không biết buộc tóc!”
Mạc Đình Kiên: “.
.
.
.
.
.”
Đính đong ….
“Ba đi mở cửa.” Mạc Đình Kiên đứng dậy đi mở cửa.
Người đến là Thời Dũng, còn mang theo bữa sáng.
“Chú Thời Dũng.” Mạc Hạ thấy bữa sáng thì hai mắt liền tỏa sáng, chạy tới ôm lấy chân của Thời Dũng.
Thời Dũng tươi cười: “Chào buổi sáng Hạ Hạ.”
Sau khi anh ta dọn bữa sáng cho hai người xong, Mạc Đình Kiên chợt lên tiếng nói: “Lại đi điều tra Hạ Diệp Chi một chút.”
Mạc Hạ có ấn tượng với ba chữ “Hạ Diệp Chi”, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Hả?”
Mạc Đình Kiên không nói lời nào, đút cô bé uống một ngụm sữa.
Sức chú ý của trẻ con rất dễ bị dời đi.
Sau khi Mạc Đình Kiên dọn ra ngoài ở vẫn chưa tuyển giúp việc, cũng chỉ có thể dẫn Mạc Hạ đi đến công ty với mình.
Lúc ra cửa thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi vừa ra ngoài mua đồ ăn về.
Mạc Hạ vẻ mặt hưng phấn: “Dì Hạ.”
“Chào buổi sáng Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi cười cười với Mạc Hạ, vô tình quay đầu, chợt nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang nhìn chằm chằm cô không nháy mắt.
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, gật gật đầu với Mạc Đình Kiên, gọi một tiếng: “Ngài Mạc.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên lạnh nhạt trả lời một tiếng, sau đó dẫn Mạc Hạ đi vào thang máy.
Sau khi bọn họ đi, Hạ Diệp Chi lắc lắc đầu, Mạc Đình Kiên thật sự là một người khó nắm bắt.
Tối hôm qua cô gọi thức ăn bên ngoài cho anh, có lẽ Mạc Đình Kiên có cho Mạc Hạ ăn rồi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy hình như mình hơi quan tâm hai ba con này rồi, tuy rằng cô rất thích Mạc Hạ.
.
.
.
.
.
Quên đi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Khi Hạ Diệp Chi về đến nhà thì nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
“Diệp Chi, tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.” Giọng nói của Thẩm Lệ nghe thấy rất nghiêm túc.
“Lúc nào, ở đâu?” Sau khi trải qua chuyện cửa hàng lần trước, Hạ Diệp Chi luôn rất cẩn thận.
Sau khi cô xuất viện cũng không xem phim điện ảnh và phim truyền hình gì đó nữa, cho nên cô cũng không biết Thẩm Lệ là nghệ sĩ.
Thẩm Lệ nói: “Tớ tới đón cậu.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại rồi lập tức lái xe đi tìm Hạ Diệp Chi.
Cô ấy suy nghĩ suốt một buổi tối, cảm thấy mình vẫn nên nói hết chuyện trước đây cho Hạ Diệp Chi biết.
Hạ Diệp Chi có quyền được biết, cô có một đứa con gái.
Cũng không biết tên Lưu Chiến Hằng kia tính toán cái gì, nhưng vẫn cảm thấy không hề đơn giản.
.