Hạ Diệp Chi lại chuyển tới chuyển lui mấy tấm ảnh kia xem thử.
Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng, bất thình lình ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Chiến Hằng, anh là bác sĩ tâm lý, anh chắc chắn đã nghiên cứu rất rõ về mặt này có đúng không?”
Nhắc tới vấn đề chuyên ngành, vẻ mặt Lưu Chiến Hằng trở nên nghiêm túc, cả người nhìn qua vừa nghiêm túc vừa tập trung.
“Mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, nhưng mà, đối với người bệnh có chướng ngại tâm lý, đa số chúng tôi cũng chỉ có tác dụng dẫn đường, chỉ có tác dụng giúp đỡ thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân người bệnh.”
Lưu Chiến Hằng gọi nhân viên phục vụ thêm nước vào ly của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Sao em lại hỏi cái này?”
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây không phải tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Bác sĩ nói, sức khỏe của tôi đã hồi phục rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi vẫn không có một chút dấu hiệu hồi phúc trí nhớ, anh là bác sĩ tâm lý, anh có cách gì không?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Hạ Diệp Chi vẻ mặt chờ mong nhìn anh ta.
Nếu Lưu Chiến Hằng có thể giúp cô, để cô nhớ lại chuyện trước kia, thì thật là tốt biết mấy.
Một lát sau, Lưu Chiến Hằng cho cô một câu trả lời rất là rập khuôn: “Em là vì đại não bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ, không có liên quan nhiều với vấn đề tâm lý, có thể thử một lần, nhưng chưa chắc có tác dụng.”
Trong mắt Hạ Diệp Chi hiện lên vẻ vui sướng: “Được.”
Cho dù chỉ có hy vọng cực kỳ xa vời, cô cũng muốn thử một lần.
“Ăn cơm đi.” Lưu Chiến Hằng cười cười, gắp rau cho cô.
.
.
.
.
.
.
Lúc hai người ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã sắp mưa.
Thành phố Hà Dương là một thành phố dồi dào nước mưa.
Vào đầu mùa thu, trời mưa cũng đã là chuyện thường rồi.
Mưa không lớn, nhưng rả rích dai dẳng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hai người Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng trở lại trong xe, tóc cũng chỉ bị ướt một chút.
Lưu Chiến Hằng khởi động xe chạy đi, câu được câu không nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Trời mưa, tốc độ xe cũng rất chậm.
Lúc rẽ, Lưu Chiến Hằng phanh xe, lại bất thình lình phát hiện tốc độ xe không chậm lại mà còn trở nên nhanh hơn.
Cho dù Lưu Chiến Hằng có đạp mạnh vào phanh xe thế nào, phanh xe cũng không có tác dụng, ô tô hoàn toàn không thể dừng lại.
Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng biến đổi, vừa ấn kèn vừa lớn tiếng nói: “Phanh xe bị hỏng rồi, Diệp Chi, nhảy xe!”
Hạ Diệp Chi cũng phát hiện phanh xe bị hỏng, ô tô đã sắp không thể điều khiển được nữa, những chiếc xe khác cũng đều chú ý tới sự khác thường của chiếc xe này cho nên đều tránh đi
Hạ Diệp Chi tháo dây an toàn: “Muốn nhảy thì cùng nhau nhảy!”
Lưu Chiến Hằng nghe xong lời của cô, trên mặt không có một chút cảm động mà còn nổi giận quát: “Nhảy! Mạng của em là do tôi cứu về, không được xảy ra chuyện gì.”
Tình hình cấp bách, Hạ Diệp Chi cũng không có thời gian suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong câu anh ta nói, cắn răng mở cửa xe, xem đúng thời cơ thì lập tức nhảy xuống.
Lúc cô nhảy xe có sử dụng chút kỹ xảo, tuy trên người có trầy xước nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, lúc nâng mắt nhìn lên thì phát hiện xe của Lưu Chiến Hằng đã đâm vào hàng rào bảo vệ ở ven đường.
Cô vội chạy tới chỗ Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi áp sát vào cửa sổ gọi tên anh ta: “Lưu Chiến Hằng, anh sao rồi?”
Lưu Chiến Hằng đầu đầy máu tươi ngồi trên ghế lái xe, ánh mắt đã có chút rời rạc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng liếc nhìn Hạ Diệp Chi một cái, sau đó lập tức ngất đi.
Hạ Diệp Chi vẻ mặt bối rối lấy điện thoại ra muốn gọi xe cấp cứu, ở bên cạnh có người tốt bụng nói: “Cô đừng gấp, tôi đã gọi điện thoại kêu xe cấp cứu giúp cô rồi.
.
.
.
.
.”
Hạ Diệp Chi khô khan nói một câu: “Cảm ơn.”
Gần chỗ này có bệnh viện, xe cấp cứu đến rất nhanh.
.
.
.
.
.
.
Lưu Chiến Hằng bị đưa vào phòng cấp cứu.
Hạ Diệp Chi ở bên ngoài chờ kết quả, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra từ bên trong.
Hạ Diệp Chi vội vàng đi qua: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang: “Khâu mấy mũi thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn phải quan sát một khoảng thời gian, đầu tiên phải đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.”
“Cám ơn bác sĩ.” Hạ Diệp Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Chiến Hằng được đẩy ra, trên đầu quấn một vòng băng trắng, đang trong tình trạng bán hôn mê.
Hạ Diệp Chi đi qua kêu một tiếng: “Chiến Hằng?”
Lưu Chiến Hằng giật giật môi, nhưng không phát ra tiếng.
Sau khi Hạ Diệp Chi thấy anh được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mới nhớ ra phải liên hệ cho người nhà của Lưu Chiến Hằng.
Nhưng mà, đến lúc này rồi, cô mới phát hiện cô không biết chút gì về Lưu Chiến Hằng.
Ngoại trừ biết Lưu Chiến Hằng là một bác sĩ tâm lý, tên là Lưu Chiến Hằng, những chuyện khác cô hoàn toàn không biết gì cả.
Hơn nữa, Lưu Chiến Hằng cũng chưa từng nhắc tới người nhà của anh ta.
Điểm này, tình hình của Lưu Chiến Hằng cũng có chút giống cô.
Lúc cô tỉnh lại trên giường bệnh, không có người thân ở bên cạnh, Lưu Chiến Hằng cũng chưa từng nhắc tới người thân.
Tuy rằng không biết vì sao Lưu Chiến Hằng chưa bao giờ nhắc tới người thân của mình, nhưng Hạ Diệp Chi cảm nhận được, chắc chắn cũng có nguyên nhân của riêng anh ta.
Nghĩ như vậy, cô chợt cảm thấy mình và Lưu Chiến Hằng có chút giống đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Lưu Chiến Hằng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một ngày thì ra ngoài.
Hạ Diệp Chi hầm canh cho anh.
Lưu Chiến Hằng tựa vào đầu giường, nhìn Hạ Diệp Chi múc canh cho anh ta, cười nói: “Thật là đảm đang nhỉ.”
Hạ Diệp Chi liếc anh ta một cái: “Còn thua anh, anh còn rất vô tư đấy, lúc nguy hiểm còn lo nghĩ cho người khác.”
Cô để bát canh lên trên bàn đỡ trước mặt anh ta.
Lưu Chiến Hằng cầm lấy thìa, động tác thong thả uống canh, nhìn qua không có chút sức sống.
Hạ Diệp Chi thấy anh ta như vậy, không đành lòng nói: “May là anh không sao.
.
.
.
.
.
Nếu không tôi sẽ phải áy náy cả đời.”
Lưu Chiến Hằng cười cười, vờ như suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Có một chuyên muốn nói với em, nói chuyện này vào lúc này, em có thể dễ dàng tha thứ cho tôi.”
Hạ Diệp Chi giương mắt nhìn anh ta: “Cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng nhạt đi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không phải chồng sắp cưới của em.”
Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị đậy nắp bình giữ nhiệt lại.
Nghe thấy câu nói của Lưu Chiến Hằng, động tác của cô thoáng sững lại, qua hai giây, sau khi cô đậy nắp bình giữ nhiệt lại xong mới từ từ lên tiếng: “Ồ.”
“Không tức giận sao? Hay là vì rất tức giận mà không muốn nói chuyện với tôi nữa?” Tuy Lưu Chiến Hằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh như trước.
Hạ Diệp Chi do dự một lát rồi nói: “Nếu như anh có ý muốn lừa tôi, chắc chắn sẽ không để tôi tùy ý qua lại với bọn Tiểu Lệ, hơn nữa, là anh đã cứu tôi, chăm sóc tôi ba năm, ân tình lớn như vậy cả đời tôi cũng không trả hết.”
Sau một lúc lâu, Lưu Chiến Hằng gật gật đầu.
Hạ Diệp Chi đẩy bát canh đến trước mặt anh ta, nói: “Nhưng mà, vì sao anh muốn nói anh là chồng sắp cưới của tôi?”
Lưu Chiến Hằng không cười hỏi lại: “Dựa vào tình hình lúc đó, nếu tôi không nói mình là chồng sắp cưới của em, em sẽ tin tưởng tôi, xuất viện cùng với tôi hay sao?”
Một người hoàn toàn mất đi trí nhớ cũng giống như không hề có cảm giác an toàn, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cho rằng cô và Lưu Chiến Hằng là người yêu, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ có thể chấp nhận.
.