Cô quay đầu nhìn, thấy Mạc Đình Kiêu đã mở tất cả cửa kính trên xe.
Gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, đem theo hương vị tươi mát, mùi khó thuốc bên trong rất nhanh liền biến mất.
Hạ Diệp Chi trong lòng xao động, quay lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vẫn chăm chú lái xe, vẫn bộ dạng không biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo không có tâm trạng gì.
Chắc anh hơi nóng.
Không lâu sau, xe Mạc Đình Kiên dừng lại.
Xe vừa dừng, liền có người mở cửa xe cho Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi đương nhiên là tự mở cửa xuống.
Thời Dũng nghênh đón: “cậu chủ.”
Rất rõ ràng anh ta đợi đã lâu rồi, nhìn thất Hạ Diệp Chi, anh liền chào một tiếng: “Hạ tiểu thư.”
Sau đó, anh liền đi đến sau Mạc Đình Kiên, vừa thấp giọng nói với Mạc Đình Kiên vừa đi vào bên trong.
Hạ Diệp Chi đi bên cạnh, có chút căng thẳng hai tay đan vào nhau.
Cô theo bọn họ đi vào phòng làm việc, bác sĩ và Mạc Đình Kiên nói vài câu, liền lấy ra kết quả xét nghiệm DNA.
Lúc nãy bác sĩ nói một loạt những thuật ngữ chuyên ngành, cô không hiểu gì.
Mạc Đình Kiên liếc qua Hạ Diệp Chi.
Lật qua lật lại, không nhanh không chậm nói: “Trực tiếp nói kết quả.”
Bác sĩ lập tức đi vào vấn đề chính: “Cô Hạ và tiểu thư không hề có quan hệ huyết thống.”
“Không có quan hệ huyết thống?” Hạ Diệp Chi sắc mặt thay đổi, lẽ nào Thẩm Lệ lừa cô?
Cô nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên trầm mặt ngồi xuống, động tác trên tay cũng dừng lại, cả người không còn thư thái như lúc nãy nữa.
Giây tiếp theo, anh quay đầu nhìn Thời Dũng: “Đưa Hạ tiểu thư ra ngoài.”
Giọng điệu của anh lạnh hơn so với bình thường, đem theo ngữ khí khiến cho người khác không dám cự tuyệt.
Thời Dũng cũng bị kết quả DNA làm cho kinh sợ, theo lí mà nói kết quả DNA này không thể sai được, tại sao có thể không có quan hệ huyết thống cơ chứ.
Trong lòng tuy cũng có nghi hoặc, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Mạc Đình Kiên, vẫn là nhanh chóng phản ứng lại, định đưa Hạ Diệp Chi ra ngoài.
“Hạ tiểu thư, mời.” Thời Dũng quay lại nhìn Hạ Diệp Chi, làm động tác “mời.”
Hạ Diệp Chi đơ ra tại chỗ.
Thẩm Lệ không thể lừa cô.
Có phải sai sót ở chỗ nào rồi không.
Giống như tai nạn xe của cô mà Lưu Chiến Hằng vậy, có phải là có người động tay động chân vào kết quả không.Nhưng, ai có thể qua mắt được Mạc Đình Kiên để động chân động tay cơ chứ.
Hạ Diệp Chi không lập tức đi ra ngoài, ánh mắt phức tạp: “Mạc tiên sinh!”
Mạc Đình Kiên lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, nhưng vẫn không để ý đến cô, nói với Thời Dũng: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Hạ Diệp Chi không tin Thẩm Lệ lừa cô, liền vội nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có chút hiểu nhầm, anh…”
Mạc Đình Kiên dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ cúi đầu nhìn bản kết quả DNA.
Hạ Diệp Chi lúc này không biết lấy đâu ra dũng khí hét về phía anh: “Mạc Đình Kiên!”
Anh dừng một chút nhưng không hề ngẩng đầu lên.
Hạ Diệp Chi còn định nói gì đó thì nghe thấy Thời Dũng nói: “Hạ tiểu thư, mời cô theo tôi ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi đành phải theo Thời Dũng ra ngoài.
Bước chân của Thời Dũng rất nhanh, cô vừa đi vừa nói: “Trợ lí Thời, kết quả DNA này có phải có vấn đề gì hay không? Anh và Tiểu Lệ cũng là bạn bè, nên anh cái gì cũng biết đúng không?”
“Báo cáo DNA này có vấn đề gì hay không, trong lòng cậu chủ tự có tính toán.”
Thời Dũng đưa Hạ Diệp Chi đi cửa sau, chả mấy chốc đã đến bệnh viện.
Khi thời Dũng vừa đi ra, liền gọi một chiếc xe ở cửa sau đợi, lúc này xe đã dừng ở đây rồi’
Anh làm theo phân phó của Mạc Đình Kiên, đưa Hạ Diệp Chi lên xe, liền quay về phòng làm việc bác sĩ ban nãy.
Khi anh bước vào liền phát hiện trong phòng có thêm vài người.
Mạc Đình Kiên vẫn là bộ dạng thư thái ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt.
Mạc Cẩm Vân phía trước liền cướp lấy bản xét nghiệm DNA từ tay Mạc Đình Kiên: “Em đây là ý gì? Em cảm thấy chị đây là đang lừa em, em thà tin người khác cũng không thèm tin chị?”
Cô tức giận nói xong liền đem bản báo cáo xét nghiệm DNA này vứt lên bàn làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ đã sớm ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai chị em Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên bọn họ,
còn có một vệ sĩ của Mạc Cẩm Vân.
Thời Dũng ngây ra một lúc, vẫn là đi đến: “cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên lúc này mới đứng dậy, sửa soạn một chút quần áo trên người, nói với Thời Dũng: “Đi thôi.”
Mạc Cẩm Vân tất nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng đi như vậy.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Thời Dũng, ánh mắt không thân thiện: “Cư nhiên là cậu.”
Lần trước ở Mạc thị vội vàng đụng phải, cô nhất thời không nhớ ra là ai.
Sau này lúc nghĩ lại mới nghĩ ra đó là Thời Dũng là trợ lí bên cạnh của Mạc Đình Kiên.
Theo như cô thấy, những tên thuộc hạ này đều là vì tiền làm việc, không ngờ qua ba năm, Thời Dũng lại quay về dưới trướng của Mạc Đình Kiên làm việc.
Trong lòng cô tự nhiên thấp thòm không yên.
Thời Dũng rất rõ ràng chuyện năm đó, nếu như cậu ta tùy ý nói mới Mạc Đình Kiên cái gì, Mạc Đình Kiên nhỡ tin thì cuộc sống tốt đẹp của cô sau này không còn nhiều nữa rồi.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không hề có động tĩnh gì, trừ việc cách đây hai ngày, có thuộc hạ nói với cô Mạc Đình Kiên tìm bác sĩ để đối chứng xét nghiệm DNA.
Hạ Diệp Chi đã chết rồi.
Chỉ cần Mạc Đình Kiên Kiên không nhớ đến những chuyện trước kia nữa, chết không đối chứng, cô còn sợ gì nữa?
Thời Dũng nhíu mắt, ngữ khí lãnh đạm: “Mạc tiểu thư.”
“Em là vì nghe lời của mấy người này, nên mới chuyển ra khỏi nhà sao? Chị là chị ruột của em, Tô Miên là mẹ ruột của con em, em nỡ đối xử với chúng tôi như vậy sao?”
Mạc Cẩm Vận tức giận ngút trời, giống như thật sự bị Mạc Đình Kiên tồn thương sâu sắc rồi.
Mạc Đình Kiên không nói gì, mãi mới nói: “Vậy chị nói cho tôi biết, Hạ Diệp Chi là ai?”
“Chỉ là một người phụ nữ ham tiền bạc quyền quý mà thôi.” Mạc Cẩm Vận nhắc đến Hạ Diệp Chi với bộ dạng chán ghét.
Mạc Đình Kiên giơ tay kéo kéo cà vạt, ánh mắt tối đi vài phần.
Những người quen thuộc với Mạc Đìn Kiên đều biết, khi anh tức giận, sẽ có một vài động tác nhỏ.
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Nhưng có người nói cô ấy là mẹ đẻ của Hạ Hạ.”
Mạc Cẩm Vân giống như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt đầy công kích chỉ vào Thơi Dũng: “Là cậu ta nói, hay là bọn Cố Tri Dân nói?”
Mạc Đình Kiên hơi nhấc tay, chậm rãi nói: “Bọn họ đều có những lí do cá nhân, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho Tô Miên và Hạ Hạ làm xét nghiệm DNA, lấy chứng cớ nói chuyện, tôi cũng dễ dàng trả cho chị trong sạch, tránh chị bị oan ức.”
Câu cuối thốt ra, giọng điệu Mạc Đình Kiên rất nhẹ nhàng.
Mạc Cẩm Vân biến sắc, mất mấy giây mới phản ứng: “Chuyện này còn cần xét nghiệm DNA sao, Hạ Hạ chính là con gái của Tô Miên.”
Mạc Đình Kiên không quan tâm đến lời nói của cô ta, chầm chậm đứng lên: “Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người làm chuyện này.”
.