Hạ Diệp Chi quay lại nhà bếp, hai tay chống trên quầy bếp, hít một hơi thật sâu, rồi bật bếp nấu nước.
Lúc trước cô nấu cơm ăn cho anh ăn, anh nào nỡ để cho người khác ăn?
Hạ Diệp Chi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nấu mì.
Nhưng mà, lần này Hạ Diệp Chi làm mì trộn cho Mạc Đình Kiên.
Lúc cô bê lên, Mạc Đình Kiên đã không còn ở trong phòng khách nữa.
Cô hỏi Thời Dạ: “Mạc Đình Kiên đâu rồi?”
“Cậu chủ đang ở phòng làm việc” Thời Dũngchỉ tay lên lầu.
Hạ Diệp Chi nhìn hướng trên lầu nói: ” Vậy để tôi bê lên cho anh ấy.”
Thời Dũngmặt lộ vẻ kinh ngạc: ” Cô Hạ, cô….”
Anh không ngờ Hạ Diệp Chi lại kiên nhẫn như vậy.
“Lúc trước trợ lý Thời chưa bao giờ gọi tôi là Cô Hạ.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh, kèm theo nụ cười nói.
Thời Dũngkhông chắc canh lắm gọi một tiếng: ” Mợ chủ?”
“Tôi bê lên trước” Hạ Diệp Chi gật gật đầu, xem như thừa nhận bản thân đã khôi phục trí nhớ rồi.
Thời Dũngmặt lộ vẻ vui mừng, nhưng nghĩ lại tình trạng bây giờ của Mạc Đình Kiên, lại không khỏi có chút rầu rĩ.
Lúc trước Mạc Đình Kiên khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, kết quả lại biến thành như thế này, nhưng Hạ Diệp Chi đột nhiên khôi phục lại được kí ức.
Cũng coi như là một việc tốt.
Hạ Diệp Chi lấy tay gõ gõ cửa phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Người bên trong không hề lên tiếng.
Hạ Diệp Chi trực tiếp đẩy của đi vào.
Vừa đẩy cửa ra đột nhiên có thứ gì đó bị ném tới, Hạ Diệp Chi hơi nghiêng người một cái, mới tránh được đồ vật bị Mạc Đình Kiên ném qua.
Đợi thứ đó rơi xuống đất, Hạ Diệp Chi định thần lại, lúc này mới phát hiện đó là cốc cà phê, ném xuống đất nhưng không bị bể.
Sau một khắc, tiếng hét giận giữ của Mạc Đình Kiên vang lên: ” Đi ra!”
Hạ Diệp Chi bị tiếng hét của anh làm cho sửng sốt, sau đó mới đóng cửa lại đi về phía anh.
Kịch…
Cái khay đặt trên bàn làm việc phát ra âm thanh của tiếng va chạm.
Lúc Hạ Diệp Chi đi tới, ánh mắt của Mạc Đình Kiên không tự chủ được nhìn theo.
Hạ Diệp Chi đem bát mì trộn lấy ra đặt trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhếch môi nhưng không cười: ” Chỉ biết có nấu mì thôi sao ?”
Hạ Diệp Chi đáp: Không phải, em còn biết nấu nhiều món nữa, anh có thể nếm thử trước.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, lần này thật sự là bật cười, nhưng mà nụ cười đó không chạm tới đáy mắt:” Ở đâu ra mà tự tin rằng tôi nhất định sẽ ăn đồ ăn do cô nấu?”
” Em không hề có ý nghĩ như vậy.
” Hạ Diệp Chi hơi cuối mắt xuống, trông có vẻ như không vấn đề gì.
Mạc Đình Kiên lấy đũa khuấy khuấy bát mì liền ném đôi đũa đi: ” Mì nát quá, làm lại bát khác.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy bộ dạng anh cố ý gây khó dễ cho người khác thật là ấu trĩ.
Mạc Đình Kiên lúc trước đối xử với cô cực kì tốt, bây giờ như vậy khiến cô có chút không thích ứng nổi.
Nhưng, Hạ Diệp Chi trong lòng biết rõ, Mạc Đình Kiên bây giờ chỉ là không có cảm giác an toàn.
Tất cả hiện thực bày ra trước mặt anh đều không khớp với kí ức vốn có của anh.
Anh sẽ không thích ứng, sẽ trở nên nóng nảy, dễ nổi giận.
Càng huống hồ, Mạc Đình Kiên vốn dĩ là kẻ tâm tình bất định.
Bởi vì đặt mình vào hoàn cảnh của Mạc Đình Kiên mà nghĩ, vì vậy Hạ Diệp Chi không tức giận.
Cô cúi mắt xuống, nghiêng người đi tới, lấy tay nhặt đôi đũa Mạc Đình Kiên ném trên bàn, gắp mì trong bát lên.
Mạc Đình Kiên thấy thế, mắt hơi híp lại nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cong môi cười cười, đôi mắt rực rõ nhìn ngó xung quanh.
Mạc Đình Kiên có chút lay động, chân mày càng nhíu chặt.
Đột nhiên Hạ Diệp Chi vươn tay ra nắm chặt cằm Mạc Đình Kiên, lấy mì đang gắp trên tay nhét vào miệng anh.
Mạc Đình Kiên hoàn toàn bị động tác của Hạ Diệp Chi làm sợ đến ngây người, đôi mắt ngớ ra trợn to hiếm thấy.
Đợi Hạ Diệp Chi rút đôi đũa ra anh liền bắt đầu nhai theo bản năng.
Hạ Diệp Chi nhịn cười, thế này không phải ngoan ngoãn ăn hết rồi sao.
Khi Mạc Đình Kiên phản ứng kịp những gì lúc nãy Hạ Diệp Chi đã làm với mình, khuôn mặt anh đột nhiên chuyển sang màu đen.
Anh xoẹt một cái đứng bật dậy, nghiến răng nói: ” Đi ra ngay! Lập tức cút ra ngoài!”
Người đàn bà này thật sự quá phách lối.
Chưa có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như thế.
“Tay chân lành lặn thế này tại sao phải lăn ra ngoài.” Hạ Diệp Chi cũng không tức giận, chỉnh lại quần áo trên người, từ tốn bước ra ngoài.
Chỉ là, chưa đi được hai bước cô đã quay đầu đi về phía Mạc Đình Kiên.
Một khắc trước khi Mạc Đình Kiên bộc phát, cô lấy tay đặt lên vai anh, nhón chân rướn người lên hôn nhẹ một cái trên môi anh.
Như chuồn chuồn lướt nước.
Hàng loạt động tác của Mạc Đình Kiên vừa lưu loát vừa tự nhiên.
Cô hôn xong liền nhanh chóng lùi về sau hai bước, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, chỉ chỉ bát mì trộn trên bàn: ” Nhớ ăn hết đấy ”
Nói xong, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên vẻ mặt đen xì, nhìn bóng dáng cô biến mất ngoài của, nhấc chân đá văng chiếc ghế làm phát ra một tiếng vang thật lớn.
Bên ngoài, Hạ Diệp Chi đang muốn đóng cửa lại, nghe thấy tiếng động trong phòng, đấy cửa ra để lộ một khe hở,
Thông qua khe cửa nàng nhìn thấy Mạc Đình Kiên sắc mặt âm trầm, con người đen tối cùng với chiếc ghế đã bị anh đá văng ra xa.
Hạ Diệp Chi vẻ mặt trắng bệch đóng cửa phòng làm việc lại.
Nếu như cô đi ra trễ một chút, cái mà Mạc Đình Kiên đá là cái ghế hay là cô?
Với tính cách nóng nảy của Mạc Đình Kiên thì khả năng nào cũng có thể xảy ra.
Lúc cô quen biết Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên rất biết giấu đi cảm xúc, phần lớn là nhẫn nhịn chứ không bộc phát.
Mà Mạc Đình Kiên của bây giờ rất dễ nổi cáu, tính tình nóng nảy.
So ra, Mạc Đình Kiên của năm 20 tuổi có vẻ không được chững chạc.
Hạ Diệp Chi gặp Thời Dũng ở dưới cầu thang.
Anh thở hôn hển hỏi Hạ Diệp Chi : “Mợ chủ, có chuyện gì xảy ra vậy ?”
Lúc nãy Mạc Đình Kiên gây ra động tĩnh khá lớn, Thời Dũng lo lắng Mạc Đình Kiên sẽ làm ra chuyện gì đó thương tổn tới Hạ Diệp Chi.
Hai mươi tuổi đang là lúc tuổi trẻ nóng nảy, Mạc Đình Kiên của bây giờ sẽ không hề thương tiếc Hạ Diệp Chi.
” Không sao, anh ấy đang tức giận với chính bản thân mình.” Hạ Diệp Chi nói xong nhịn không được bật cười.
Thời Dũng khóe miệng co rút, bây giờ lúc anh đối diện với Mạc Đình Kiên kêu phải cẩn thận ứng đối, nhưng hết lần này đến lần khác Hạ Diệp Chi còn cười ra được
Từ một phương diện khác mà nói, việc này cũng chứng thực cho ý nghĩ trong lòng anh, bất kể Mạc Đình Kiên biến thành như thế nào, Hạ Diệp Chi vẫn luôn là người đặc biệt đối với anh.
Thời Dũng nhìn thấy cô đi xuống dưới lầu hỏi: ” Mợ chủ phải về rồi sao ?”
” Ừ, Hạ Hạ vẫn còn ở chỗ của tiểu Lệ, tôi phải qua đó, Mạc Đình Kiên phải nhờ cậu trông coi rồi, có chuyện gì gọi cho tôi.
”
Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên đều cần có người trông coi.
Bây giờ Mạc Đình Kiên giống như một trái bom không biết khi nào mới nổ, vì thế Mạc Hạ không thể ở nhà được.
Thời Dũngđi theo phía sau cô: “Vậy để tôi sai người đưa cô về nhà ”
Hạ Diệp Chi đáp: ” Không cần, tôi tự lái xe đến đây.”
.