Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy Thời Dũng nói rất đúng.
Trong lòng Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì, vốn không dễ đoán.
Mấy ngày nay Mạc Đình Kiên có thể thích nghi với cuộc sống ở đây, trong lòng cô cũng hơi kinh ngạc.
Trên người anh luôn có chỗ mà cô không biết.
Mạc Đình Kiên nói mấy câu với ông chú, sau đó, ông chú vỗ vai Mạc Đình Kiên, môi đóng mở vài lần, nói vài chữ, nhưng Hạ Diệp Chi không nhìn ra ông đang nói gì.
Lúc này, Mạc Đình Kiên đột nhiên vẫy tay với cô.
Hạ Diệp Chi vội đi tới.
Cô đến gần, ông chú liền khẽ cười nhìn cô: “Không phải cháu thích ăn đồ chua chú làm sao? Chú chuẩn bị cho cháu một hộp mang về, thời tiết này mang về vẫn có thể ăn được.”
Khí trời cuối thu, đã là mùa phải mặc áo lông, đồ ăn cũng không dễ bị hư.
Hạ Diệp Chi hơi cảm động: “Chú ngồi đây đi, để cháu tự đi làm.”
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây cô bị sốt, mấy ngày sau cô đều nấu cơm, cũng biết đồ chua của ông chú ở đâu.
“Được, vậy con tự đi lấy đồ chua đi.
Chú đi ra vườn đào vài củ khoai lang cho, mấy cái này không phân thuốc gì cả, không giống mấy thứ bán trong thành phố đâu…”
Ông chú nói xong, định đi lấy cái cuốc.
Hạ Diệp Chi vội ngăn ông lại: “Không cần…”
Trời vừa trong, mặt đất vẫn còn trơn trượt, nhất là bùn đất trong vườn.
“Để đào vài củ sạch sẽ cho cháu mang đi, chú ở đây cũng không còn thứ gì khác…” Ông chú đương nhiên sẽ không nghe lời Hạ Diệp Chi, khiêng cuốc đi ra vườn.
Hạ Diệp Chi nhìn ông chú đi ra vườn, trở vào nhà lấy đồ chua.
Đồ chua được ủ trong một bình gốm lớn, trong bình là một lọ đồ chua thật lớn, rất thơm.
Hạ Diệp Chi gói xong một hộp, lúc đi ra thì ông chú cũng vừa trở về.
Ở nông thôn cả đời làm việc đồng áng, tuy tuổi đã lớn, nhưng thân thể vẫn không có bệnh tật gì, động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Ông chú rửa và gói khoai lang tươi lại, bước vào phòng một hồi, lúc đi ra lại cầm thêm hai túi đồ.
Hạ Diệp Chi bỗng nhớ tới một nội dung trước kia từng xem trên mạng, những người con rời đi sau Tết nguyên đán được cha mẹ nhét không biết bao nhiêu túi đồ.
Bình thường cha mẹ đều có vẻ không quan tâm con cái, nhưng đến lúc rời nhà đi sau năm mới thì lại suy nghĩ nên xem chuẩn bị thứ gì để con mang đi.
Hạ Diệp Chi không được Tiêu Thanh Hà đối xử như vậy, nhưng lại nhận được điều đó ở chỗ một ông chú chỉ mới ở chung vài ngày.
Ông chú xếp những món đồ kia gọn gàng vào một bao ni lông đặt trong túi, vừa buộc túi vừa làu bàu nói: “Chỉ sợ mấy đứa mang nhiều không tiện, chứ nếu không chú còn có nhiều thứ muốn để mấy đứa đem đi lắm.
Mấy cái này đều là đồ nhà trồng, rất tốt cho sức khỏe…”
Hạ Diệp Chi đi qua, kéo miệng túi giúp ông, không nói một lời.
Cũng không nói nên lời.
Bởi vì phải xách đồ nên mất rất nhiều thời gian.
Đợi đến lúc phải đi thì cũng gần giữa trưa.
Ông chú cau mày đứng ngay cửa, nói: “Nếu không thì ăn trưa ở đây đi, cũng đến trưa rồi.”
Tuy anh không biểu hiện ra ngoài mặt, cũng không nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi cảm giác được là anh không muốn.
Đời người, ở cạnh nhau thì ít mà cách xa nhau thì nhiều.
Cô và Mạc Đình Kiên không thể nào ở mãi nơi này, rồi cũng phải trở về cuộc sống của mình.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, lấy tay kéo ống tay áo Mạc Đình Kiên, trong giọng nói mang theo sự nài nỉ: “Mạc Đình Kiên.”
Dù sao cũng trưa rồi, cô muốn ở lại ăn cơm với ông chú, nhưng không chắc Mạc Đình Kiên sẽ đồng ý.
Mà Mạc Đình Kiên quả nhiên không đồng ý.
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể ở lại ăn cơm trưa được.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn ông chú, hơi nhíu mày, trầm ngâm vài giây, trịnh trọng nói: “Bảo trọng.”
Ông chú thở dài: “Được, vậy mấy đứa đi đi, chân chú không khỏe, không tiễn được.”
Ông nói xong là liền ngồi xổm xuống bế con mèo bên cạnh ông lên, quay người xoay vào nhà, đóng cửa lại.
Mũi Hạ Diệp Chi hơi cay, cô hít sâu một hơi, khẽ ngửa đầu, kiềm chế khóe mắt cay cay.
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Đi thôi.”
Hạ Diệp Chi đã đi rất xa mà vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Cho đến khi đi đến chỗ phi cơ trực thăng đang chờ, không còn thấy tòa nhà hai tầng gạch xanh lốm đốm nữa, cô mới ngừng quay đầu lại.
Cô và Mạc Đình Kiên ngồi cạnh nhau, hai người đều không nói gì.
Cứ như vậy mà im lặng đến thị trấn.
Sau khi có tín hiệu, Mạc Đình Kiên liền gọi điện thoại về nhà.
Người làm mở video, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Mạc Hạ.
Thấy Mạc Hạ vui vẻ, buồn bã trong lòng Hạ Diệp Chi cũng vơi đi phần nào.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại, hỏi cô bé: “Hạ Hạ, nhớ mẹ không?”
Mạc Đình Kiên ngồi sau lưng Hạ Diệp Chi, Mạc Hạ nhìn thấy Mạc Đình Kiên trong video, lông mày nhỏ nhăn lại thành hai cái khe: “Hai người ra ngoài chơi mà không dẫn con đi…”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, vừa cười vừa nói: “Ba mẹ sẽ về sớm thôi.”
“Được rồi.” Mạc Hạ kề sát mặt lên camera điện thoại, cả màn hình đều là khuôn mặt bé.
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ nói chuyện một lát, quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh muốn nói chuyện với Hạ Hạ không?”
Mạc Đình Kiên không cảm xúc nói: “Không.”
Tuy anh từ chối dứt khoát như vậy, nhưng biểu hiện của anh lúc này lại không thể hiện điều đó.
Nếu không muốn nói chuyện với Mạc Hạ, vậy anh ngồi sau cô làm gì?
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, đưa điện thoại đến trước mặt Mạc Đình Kiên: “Này.”
Mạc Đình Kiên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cả màn hình đều bị khuôn mặt Mạc Hạ chiếm lấy, anh nhướn mày nói: “Mạc Hạ, con xấu muốn chết.”
Mạc Hạ đương nhiên hiểu “xấu” có nghĩa gì, bé nhăn mũi, bắt chước giọng điệu Mạc Đình Kiên: “Mạc Ớt Xanh, ba xấu muốn chết.”
Mạc Đình Kiên bỗng cong môi, trong mắt hiện sự vui vẻ, nhận lấy điện thoại từ tay Hạ Diệp Chi.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, hỏi: “Con lại mập?”
Hạ Diệp Chi trừng mắt liếc anh một cái: “Gọi video trên điện thoại nhìn sẽ béo hơn ở ngoài.”
Mạc Hạ chớp mắt, vỗ bụng mình: “Thịt nhiều ơi là nhiều.”
“Biết con béo rồi, đừng vỗ bụng nữa.” Mạc Đình Kiên nói xong, đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhận lấy, lại nói vài câu với Mạc Hạ, liền tắt cuộc gọi video.
Ở trong núi mấy ngày nay, lo lắng nhất chính là Mạc Hạ.
Biết Mạc Hạ vẫn bình an, cô liền yên tâm.
Bọn họ ở một khách sạn ba sao trong thị trấn.
Một đám người bọn họ quá đông, mà trong đó chỉ có Hạ Diệp Chi là phụ nữ.
Sau khi sắp xếp chỗ xong, Thời Dũng và những cấp dưới khác đều chen chúc ở cùng một phòng, cuối cùng chỉ còn lại một phòng.
Hạ Diệp Chi không có ý kiến gì, dù sao mấy ngày nay ở trong núi cô đều ngủ cùng Mạc Đình Kiên.
Chỉ có Mạc Đình Kiên, hoàn toàn là dáng vẻ miễn cưỡng.
Bước vào phòng, Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Em ngủ ở đâu?”
.