Tiếng tranh cãi của hai người cuối cùng biến mất trong nụ hôn này.
Xưa nay Mạc Đình Kiên luôn rất mạnh mẽ bá đạo, sức của anh lại rất lớn, Hạ Diệp Chi nào có thể thoát được.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Mạc Đình Kiên buông cô ra.
Hạ Diệp Chi tức đến run mình, giơ tay lên muốn đánh anh.
Cô đã giơ tay lên nhưng không giáng xuống.
Những năm nay hai người họ không hề dễ dàng, trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, cho dù vô cùng tức giận, cô vẫn không nỡ ra tay với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi thu hồi tay mình rồi hỏi lại một lần câu hỏi đã hỏi trước kia: “Có phải nhớ ra rồi không?”
“Không phải.” Mạc Đình Kiên trả lời rất dứt khoát.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi thay đổi, Mạc Đình Kiên dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, lại bổ sung thêm một câu: “Không phải toàn bộ.”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Nhớ ra những gì rồi?”
Mạc Đình Kiên hé môi, khựng lại vài giây rồi nói: “Nhớ ra khi ở Kim Hải có người chuốc thuốc anh, lần đầu tiên của chúng ta.”
Hạ Diệp Chi hơi khựng lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, cô mím môi và hỏi tiếp: “Còn có gì?”
“Không có gì khác nữa.” Hai mắt Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm, con ngươi tối sầm lại và nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Diệp Chi đối mặt với anh được vài giây liền dời tầm mắt đi.
Cô tin lời Mạc Đình Kiên nói là sự thật.
Suy cho cùng, Mạc Đình Kiên không cần phải nói dối.
Nhớ ra lần đầu tiên của họ…
Tức là nhớ ra tình cảm giữa hai người họ, nên những ngày nay anh chợt trở nên ân cần như thế.
Tính kĩ lại, thật ra Mạc Đình Kiên cũng không làm gì, nhưng so với anh trước đây đã được xem là rất ân cần rồi.
Đối với Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi sớm đã có sự chuẩn bị chờ đợi, sự bất thường trong những ngày nay của anh, mặc dù trong lòng cô thấp thoáng cảm thấy anh đã nhớ ra điều gì đó nhưng lại không dám nghĩ liệu anh có nhớ lại toàn bộ không.
Có thể đã hoàn toàn thích nghi với Mạc Đình Kiên như vậy nên không dám dễ dàng hi vọng Mạc Đình Kiên của trước kia sẽ trở về.
Do đó, khi Mạc Đình Kiên nói ra không phải toàn bộ, ngược lại Hạ Diệp Chi đã chấp nhận một cách dễ dàng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi Mạc Đình Kiên: “Tại sao không nói với em? Nếu đã nhớ ra rồi, tại sao không nói cho em biết?”
Cô đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại bèn thấy Mạc Đình Kiên đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô, vô cùng chuyên chú.
Cho đến khi Hạ Diệp Chi quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cô, anh mới hoàn hồn lại, ánh mắt hơi lóe sáng lên nhưng không lên tiếng.
Cơn giận trong lòng Hạ Diệp Chi lại dấy lên.
Cô cắn môi rồi nói: “Anh không muốn nói thì bỏ đi, đợi khi anh muốn nói thì hãy nói, chúng ta tiếp tục nói về chuyện của Lưu Chiến Hằng, bất kể anh nghĩ anh ta như thế nào và cảm thấy anh ta có mục đích gì, nhưng anh ta thực sự đã cứu em, điều này không thể nào thay đổi được, anh ta là ân nhân cứu mạng của em.”
Cô vốn cho rằng khi Mạc Đình Kiên khôi phục trí nhớ nhất định phải phớt lờ anh một hồi, để anh cảm nhận cảm giác mà cô nhận được từ anh.
Nhưng Mạc Đình Kiên đột nhiên lại khôi phục một số ký ức, trong giờ phút quan trọng như thế, họ đã cãi nhau.
Bởi vì Lưu Chiến Hằng mà họ đã cãi nhau.
Thường ngày cô luôn cố gắng đứng ở lập trường của Mạc Đình Kiên để nhìn nhận vấn đề, cô biết những gì xảy ra trong thời kỳ thiếu niên của anh, hiểu được mặt tối tăm trong tính cách của anh nên cô có thể hiểu anh trong rất nhiều chuyện.
Nhưng đối với Lưu Chiến Hằng thì cô sẽ không nhượng bộ.
Bất kể là sự xuất hiện bất ngờ của Lưu Chiến Hằng vào ba năm trước hay là cứu cô vào ba năm trước, cùng với việc anh đã chăm sóc cô ba năm…
Những chuyện này đều có những điểm không phù hợp logic.
Anh như cố tình cứu cô và giấu cô lại, không để ai phát hiện được.
Nhưng lại không ngăn cản người khác đến tìm cô và nhận ra cô, trái lại đưa cô đến thành phố Hà Dương sinh sống, không hề cố tình tránh né nơi này.
Lưu Chiến Hằng từ đầu đến cuối đều rất kỳ lạ.
Nhưng chỉ vì Lưu Chiến Hằng đã cứu cô nên cô không thể suy đoán Lưu Chiến Hằng với ác ý lớn nhất.
Có lẽ anh có lý do riêng của mình và có lý do anh không thể nói ra.
Hạ Diệp Chi thừa nhận cô là một người mềm lòng, từ nhỏ đến lớn, cô không được coi trọng ở nhà họ Hạ, cô có thể không cầu mong vào tình thân vô vọng, nhưng khi có người ra tay giúp đỡ cô và bày tỏ lòng tốt với cô thì cô sẽ nhớ mãi trong lòng.
Cô quá rõ tính tình của Mạc Đình Kiên, cũng sớm đã nhận ra Mạc Đình Kiên không ưa Lưu Chiến Hằng.
Trước kia khi trên núi, Mạc Đình Kiên đột nhiên đề xuất ra muốn tìm Lưu Chiến Hằng khám bệnh, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy không ổn.
Mà chuyện xảy ra hôm nay cùng với những lời Mạc Đình Kiên nói thì đủ để chứng minh Mạc Đình Kiên đã nhắm phải Lưu Chiến Hằng.
Cô nói nhiều như vậy nhưng Mạc Đình Kiên không hề có phản ứng đặc biệt gì.
Anh mặt không cảm xúc nổ máy.
Anh không nói chuyện, tất nhiên Hạ Diệp Chi cũng sẽ không nói nữa.
Nhưng chiếc xe chạy được một hồi, hướng đi có chút không đúng lắm.
Hạ Diệp Chi phát hiện đây không phải là hướng về nhà cô.
Cô quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên và nhắc nhở anh: “Anh đi sai đường rồi.”
“Không sai.” Mạc Đình Kiên không hề ngoảnh đầu lại mà nói.
Hai mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, trông vô cùng nghiêm túc.
Anh luôn như thế, làm chuyện gì cũng rất chuyên chú.
Giọng điệu Hạ Diệp Chi nặng thêm, thả chậm tốc độ nói: “Đây không phải là đường về khu căn hộ em ở.”
Lần này Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn cô và nói: “Đây là đường về nhà chúng ta.”
Rất nhanh Hạ Diệp Chi đã hiểu ý, Mạc Đình Kiên muốn đưa cô về biệt thự.
Hạ Diệp Chi mím môi, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bây giờ em không muốn về.”
Cô không quên rằng bây giờ họ đang cãi nhau.
Cho dù dọn đến chỗ Mạc Đình Kiên, hai người ngày đêm sống chung, nói không chừng sẽ gây dữ dội hơn.
Mạc Đình Kiên vốn không đếm xỉa lời từ chối của cô, tốc độ xe không hề chậm lại, vẫn lái xe về hướng biệt thự.
Hạ Diệp Chi thấy anh hoàn toàn không đếm xỉa đến cô liền lớn tiếng nói: “Anh không nghe thấy em nói sao!”
Cuối cùng Mạc Đình Kiên đã lên tiếng.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ lạnh nhạt: “Sẽ đến ngay lập tức, đừng quấy.”
“Rốt cuộc ai đang quấy?” Cho dù là Mạc Đình Kiên đã khôi phục một phần nào ký ức, nhưng khi không nói lý lẽ vẫn không nói lý lẽ.
Trong thế giới Mạc Đình Kiên không tồn tại lý lẽ gì cả.
Chỉ có điều anh muốn làm và điều anh không muốn làm mà thôi.
Hạ Diệp Chi biết mình nói thêm cũng vô dụng, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh nữa.
Nhìn anh liền thấy phiền.
Chiếc xe dừng ở trước cổng biệt thự.
Có vệ sĩ muốn bước tới mở cửa xe nhưng bị Mạc Đình Kiên ngăn lại.
Mạc Đình Kiên xuống xe, bước tới bên cửa xe phụ lái và mở cửa ra, khẽ nói: “Tới rồi.”
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua anh với vẻ lạnh nhạt, khoanh tay bước xuống xe nhanh chóng đi vào trong, cố tình để lại Mạc Đình Kiên ở phía sau.
Cô vừa bước vào phòng khách, Mạc Hạ liền chạy tới.
“Mẹ ơi!”
Hạ Diệp Chi cúi đầu xuống, đang muốn bế cô bé lên bỗng nghe thấy Mạc Hạ “ơ” một tiếng: “Mẹ ơi sao miệng mẹ bị nứt vậy?”
.