Mạc Đình Kiên nghe được lời cô nói cũng không giận, trái lại nghiêm túc nói: “Anh không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình thì có thể ngủ cùng một phòng với em không?”
Hạ Diệp Chi bị lại giọng điệu vô cùng nghiêm túc của anh làm cho khiếp sợ.
Dường như nếu cô thật sự nói một tiếng “được”, anh có thể sẽ không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình vậy.
Hạ Diệp Chi lười nói chuyện tiếp với anh, đi tới sắp xếp lại những đồ chơi của Mạc Hạ, sau đó mang đến phòng Mạc Hạ.
Không cần cố gắng nói đạo lý với người đàn ông này, có nói cũng chỉ vậy mà thôi.
Hơn nữa có đôi khi anh còn rất ngây thơ.
…
Cứ như vậy, Mạc Đình Kiên đi tới ở trong căn hộ Hạ Diệp Chi thuê.
Sáng hôm sau khi anh đi làm có mang cái vali đi, buổi tối trở về lại mang theo một vali đồ.
Giày, khăn mặt, cà vạt… Tất cả đều là đồ của anh.
Trong tủ giày sát cửa, mấy tầng phía trên để giày của Hạ Diệp Chi, hai tầng phía dưới được dọn ra để giày da của Mạc Đình Kiên.
Giày da và bộ vest của Mạc Đình Kiên nhìn qua cơ bản đều cùng một kiểu, nhưng Hạ Diệp Chi biết những thứ này cũng không phải cùng một kiểu, mỗi đôi giày đều có sự khác biệt.
Bộ vest là cùng một thương hiệu, nhưng cũng không phải cùng một kiểu dáng.
Chỉ có kiểu cà vạt là cần phân chia rõ ràng một chút, dù sao màu sắc và hoa văn không giống nhau.
Trong phòng tắm cũng có thêm rất nhiều đồ dùng của đàn ông.
Phòng tắm vốn không lớn, để đồ của Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ vào thì vừa, nhưng thêm đồ dùng hằng ngày của một người trưởng thành lại có vẻ hơi chật.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên sắp xếp đồ của mình gọn gàng đâu ra đấy, thoạt nhìn giống như một người chồng đi công tác xa trở về, lại xếp đồ của mình vào trong nhà này.
Cho dù cái “nhà” này chỉ là căn nhà được Hạ Diệp Chi thuê.
Hạ Diệp Chi không giúp anh mà đứng ở bên cạnh nhìn anh bận rộn.
Thật ra trời đã hơi lạnh, nhưng Mạc Đình Kiên vừa vào cửa đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, chiếc măng-set đã bị anh cởi ra, tay áo xắn lên đến bắp tay, bình tĩnh sắp xếp lại giày, dọn dẹp đồ.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Đình Kiên rồi xoay người đi ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, bên ngoài có hai người mặc đồ lao động nâng một thùng giấy lớn: “Chào cô, cho hỏi cô là vợ của ngài Mạc sao? Đây là bàn làm việc mà ngài Mạc đã đặt, làm phiền cô ký nhận giúp.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt.
Cô không biết mình nên đi vào khen ngợi Mạc Đình Kiên thậm chí đã chuẩn bị cả bàn làm việc trước, hay là ký tên trước nữa.
Cô hít sâu một hơi và liếc nhìn vào trong phòng, lại vừa vặn nhìn thấy Mạc Đình Kiên từ trong phòng tắm đi ra.
Hạ Diệp Chi thu lại tầm mắt, cúi đầu ký tên.
Công nhân đưa đồ bước vào: “Bà chủ Mạc, bàn làm việc này để ở đâu?”
Mạc Đình Kiên nghe được tiếng động đi ra, chỉ vào trước cửa sổ sát đất: “Để ở đó.”
Hạ Diệp Chi nhướn mày, giọng điệu không được tốt lắm: “Ngay cả chỗ cũng đã nghĩ xong rồi.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên cũng không bị ảnh hưởng bởi giọng điệu của Hạ Diệp Chi, sắc mặt anh không thay đổi nói: “Bên này để bàn làm việc của anh, bên kia giữ lại cho em và Mạc Hạ dùng.”
Giọng điệu của anh tự nhiên giống như thật sự coi nơi đây là nhà của mình vậy.
Hạ Diệp Chi không nói được lời nào, đành đứng một bên nhìn công nhân lắp đặt bàn làm việc của anh.
Có thể là suy nghĩ đến căn nhà không phải quá lớn, bàn làm việc Mạc Đình Kiên còn kết hợp với giá sách, nhưng cũng không chiếm quá nhiều diện tích.
Nhà cổ trước căn hộ này cho dù được lắp đặt thiết bị tinh tế nhưng bên trong rất đơn sơ, phòng khách có hơi lớn.
Mà so sánh với căn hộ mới bây giờ, phòng khách lớn đến mức có chút không hợp lý.
Vừa vặn có gần một nửa chỗ để trống, trước đó Hạ Diệp Chi muốn mua một bàn làm việc về, không ngờ đã bị Mạc Đình Kiên nhanh chân thực hiện trước.
Công nhân lắp xong bàn làm việc liền rời đi.
Bọn họ mới vừa đi đã lại có người tới gõ cửa.
Hạ Diệp Chi đứng nguyên lại chỗ không nhúc nhích: “Anh đi mở cửa đi.”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, đi thẳng tới và mở cửa phòng ra.
Thời Dũng đứng ở ngoài cửa, trong tay ôm một thùng giấy: “Cậu chủ, đây là tài liệu cậu chủ bảo tôi đưa tới.”
Trước khi hết giờ làm việc, Mạc Đình Kiên đột nhiên bảo anh sắp xếp những tài liệu gần đây chưa xử lý và mang đến chỗ của Hạ Diệp Chi.
Trên đường đi, trong lòng Thời Dũng đặc biệt không bình tĩnh.
Cậu chủ tự nhiên bảo anh đưa tài liệu đến chỗ ở của mợ chủ?
Điều này có nghĩa là quan hệ giữa cậu chủ cùng mợ chủ đã nâng cao lên một bước, dọn đến ở cùng nhau rồi sao?
Không đợi Mạc Đình Kiên giơ tay muốn nhận lấy thùng giấy, Thời Dũng lập tức nói: “Cậu chủ, tôi cầm vào trong giúp cậu.”
Thật ra anh ta đặc biệt muốn biết khi anh không hay biết, giữa cậu chủ và mợ chủ đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Đình Kiên lên tiếng từ chối: “Không cần.”
“Thật sự không cần sao?” Thời Dũng ôm thùng giấy không buông tay, vẻ mặt có chút không muốn.
Có thể bởi vì đã bước vào tuổi trung niên, lại trải qua ly hôn rồi cưới lại, cho nên bây giờ Thời Dũng đặc biệt quan tâm tới chuyện của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Ba năm trước đây, anh ta ly hôn với vợ, nhưng sau khi bị Mạc Cẩm Vân đuổi ra khỏi Mạc thị, anh ta đã cưới lại người vợ cũ.
Anh ta vô cùng thỏa mãn với cuộc sống của mình bây giờ, điều lo lắng nhất cũng chính là chuyện Mạc Đình Kiên khôi phục trí nhớ.
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên mở cửa xong vẫn chưa quay vào thì tò mò đứng dậy đi tới.
Cô vừa đi tới, đã nhìn thấy Thời Dũng đưa một thùng giấy cho Mạc Đình Kiên.
Khi Thời Dũng ngước mắt nhìn thấy Hạ Diệp Chi, trên gương mặt sáng ngời một cách hiếm thấy: “Mợ chủ!”
Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi một câu: “Anh đưa tài liệu qua à?”
“Đúng vậy!” Thời Dũng gật đầu.
Hạ Diệp Chi mỉm cười, nói ra câu nói mà Thời Dũng muốn nghe nhất: “Anh vào ngồi một lát hãy đi.”
“Được…”
Thời Dũng đáp một tiếng và muốn bước vào, lại nghe giọng nói của Mạc Đình Kiên yếu ớt vang lên: “Thời Dũng, cậu không cần về nhà chơi với con sao? Cậu có biết làm bạn với con cái quan trọng tới mức nào không? Nhất là…”
Mạc Đình Kiên đột nhiên dừng lại, nhướn mày nói: “Gần đây cậu còn đang cãi nhau với vợ nữa.”
Thời Dũng hơi sửng sốt: “Cậu chủ… Làm sao cậu biết tôi và vợ của tôi đang cãi nhau?”
Mạc Đình Kiên chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của anh, làm sao có thể biết được chuyện anh và vợ cãi nhau chứ?
Ánh mắt Mạc Đình Kiên nhìn bộ vest trên người anh ta: “Bộ vest cậu mặc mấy ngày nay không phẳng như trước kia.”
Thời Dũng cúi đầu nhìn bộ vest trên người mình.
Trước khi ly hôn và sau khi cưới lại đều là vợ anh là bộ vest cho anh, bản thân anh làm không được tốt lắm.
Mấy ngày nay, anh thật sự cãi nhau với vợ.
Vợ anh đi cùng bạn gái ra ngoài chơi, anh phải vừa chăm sóc con, còn phải tự mình là bộ vest.
Những thứ này đều là chuyện nhỏ.
Anh và vợ có tình cảm nhiều năm như vậy, tranh cãi nhỏ cũng là tình thú.
Mạc Đình Kiên lời trong ý ngoài đều không muốn để cho anh đi vào trong.
Thời Dũng thật ra cũng chỉ nhất thời tò mò, giờ biết điều nói: “Vậy tôi đi về trước.”
Thời Dũng đi rồi, Mạc Đình Kiên lập tức đóng cửa lại.
Anh xoay người, lại bắt gặp ánh mắt quan sát của Hạ Diệp Chi: “Vì sao không cho trợ lý đặc biệt Thời vào ngồi một lát?”
“Không vì sao cả.” Mạc Đình Kiên nói xong liền vòng qua Hạ Diệp Chi, đi về phía bàn làm việc.
.