Chính là bởi vì tin tức trên người Hạ Diệp Chi có giá trị rất lớn, cho nên những ký giả giải trí mới càng không thể nào bỏ qua cho cô.
Mới vừa rồi chiếc xe kia đi theo cô một đoạn đường, nếu như không phải kí giả giới giải trí, vậy cũng chỉ có một khả năng…
Hạ Diệp Chi hơi híp mắt, kéo cánh tay Tần Thủy San, kéo cô ấy đi vào bên trong phòng làm việc.
“Đi thôi, chúng ta đi trước thôi.”
Dù sao chiếc xe kia đã đi, bọn cô đứng đây nghiên cứu cũng không có ích gì.
Hai người vào phòng làm việc, Hạ Diệp Chi thừa lúc đang pha cà phê, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
Mạc Đình Kiên mặc dù nghe điện thoại, nhưng lại không nói lời nào.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn mở miệng hỏi anh trước: “Anh phái người đi theo em?”
Đầu kia trầm mặc một chút, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Mạc Đình Kiên vang lên: “Không có.”
Nước nấu sôi rồi, Hạ Diệp Chi đem ly đặt vào vòi nước, sau khi bật công tắc, mới chậm rãi nói: “Anh biết không? Lúc anh cứng miệng, ngữ khí nói chuyện sẽ không tự chủ lạnh lùng hơn so với bình thường.”
Đáp lại cô, là một khoảng thời gian như chết lặng, sau đó điện thoại bị cắt đứt ‘tút’ một tiếng.
Hạ Diệp Chi đem điện thoại di động để xuống, cong môi cười một tiếng.
Người đàn ông này, có lúc khó tính cứng miệng lại rất đáng yêu, có lúc lại cố chấp, vô cùng đáng hận.
Có thể làm sao chứ ?
Lại không thể tách ra, chỉ có thể từ từ tới.
……
Trước khi Hạ Diệp Chi mở cuộc họp, lại lên FB nhìn một chút, cô phát hiện chủ đề “Tiểu công chúa nhà họ Mạc” lại lên hot search .
Những người này đối với Mạc Hạ và mẹ đẻ Mạc Hạ quá tò mò, trực tiếp cà nhiệt lên hot search.
Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh Tần Thủy San, liền nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Làm sao để đẩy hot search xuống? Trực tiếp liên lạc với bên quản lí là được sao?”
“Cô muốn đẩy hot search gì?” Tần Thủy San quay đầu lại, dáng vẻ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Không nói thì thôi.”
“Nói nói nói, sao tôi lại không nói, tôi phát hiện a, cô bây giờ ở trước mặt tôi, là càng ngày càng không chút kiêng kỵ.” Tần Thủy San nói như vậy, nhưng vẫn nói cách đẩy hot search xuống cho cô, hơn nữa còn giúp cô liên lạc người bên quản lí.
Hạ Diệp Chi liên lạc với người bên đó, nói xong giá tiền, hot search rất nhanh liền lui xuống.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tần Thủy San vẫn không nhịn được hiếu kỳ trong lòng: “Cô bé kia, chính là con gái của cô và Mạc Đình Kiên sao? Hai ngươi có phải vẫn còn ở chung với nhau?”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, vẫn ung dung nhìn Tần Thủy San, mỉm cười nói: “Cô muốn biết?”
“Ừ.” Tần Thủy San gật đầu một cái.
Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi càng rõ hơn: “Tự đoán a.”
Tần Thủy San nhếch mép một cái, giận muốn đánh Hạ Diệp Chi: “Quan hệ của chúng ta đã như vậy, cô còn không nói thật với tôi?”
“Đúng vậy, quan hệ chúng ta tốt như vậy, buổi trưa tôi mời cô ăn cơm như thế nào?” Hạ Diệp Chi cười nói.
Tần Thủy San cảm giác mình đang đánh vào bông vải, còn Hạ Diệp Chi đánh thái cực quyền với cô, cô cũng không còn cách nào.
Mặc dù trong lòng cô suy đoán cô bé ngày đó xuất hiện trong dạ tiệc, chính là con gái của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, nhưng Hạ Diệp Chi một ngày còn chưa mở miệng thừa nhận, cô lại không thể khẳng định đó chính là con gái của bọn bọ.
Ai trong lòng mà không có chút hiếu kỳ?
Tần Thủy San cảm thấy cô cũng sắp bị cái tính hiếu kỳ trong lòng bức cho điên rồi, nhưng Hạ Diệp Chi cũng không cho cô toại nguyện.
Tần Thủy San quyết định phải ra giá với Hạ Diệp Chi.
Cô nhìn Hạ Diệp Chi một cái, mặt không cảm giác nói: “Tôi muốn đi Kim Hải ăn!”
Hạ Diệp Chi đáp ứng: “Có thể a.”
Cô bây giờ cũng không thiếu tiền đi Kim Hải ăn.
……
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi với Tần Thủy San cùng đi Kim Hải ăn cơm, lái xe của Tần Thủy San .
Chạy không bao xa, Tần Thủy San liền phát hiện có chiếc xe đi theo bọn cô.
Lúc đứng ở đèn xanh đèn đỏ, Tần Thủy San tỏ ý bảo Hạ Diệp Chi nhìn kính chiếu hậu: “Có phải chiếc xe kia buổi sáng đi theo cô tới, từ lúc chúng ta mới vừa đi ra, vẫn đi theo chúng ta phía sau.”
Hạ Diệp Chi chỉ nhìn một cái, liền dời ánh mắt đi: “Không cần phải để ý đến bọn họ.”
Những người đó một đường đi theo bọn cô tới Kim Hải.
Lúc xuống xe, Tần Thủy San nói: “Tôi cảm thấy bọn họ một chút cũng không giống ký giả truyền thông, ngược lại giống như là vệ sĩ, không gần không xa đi theo.”
Hạ Diệp Chi không thể cười, kéo Tần Thủy San đi vào bên trong Kim Hải: “Được rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Đang là thời gian dùng cơm trưa, người dùng cơm trong Kim Hải rất nhiều.
Tần Thủy San giao thiệp rộng, Hạ Diệp Chi đi theo cô ấy cùng nhau vào, còn chưa ngồi xuống bàn ăn, Tần Thủy San cũng đã nhiều lần dừng lại cùng người ta chào hỏi.
Thành phố Hà Dương lớn như vậy, lại chỉ có một Kim Hải, dĩ nhiên là sẽ gặp người quen.
Những người chào hỏi Tần Thủy San đương nhiên cũng biết Hạ Diệp Chi, bọn họ ném tới ánh mắt tò mò về phía Hạ Diệp Chi, nhưng không biết nói gì cũng không hỏi gì nhiều.
Đều là những người cẩn thận.
Lúc Tần Thủy San một lần nữa dừng lại cùng người ta chào hỏi, Hạ Diệp Chi ở bên tai cô ấy nói một tiếng: “Tôi đi trước, cô xong rồi thì tự qua.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tần Thủy San gật đầu, đẩy đẩy cô.
Hạ Diệp Chi một mình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, người phục vụ liền cầm thực đơn đi tới.
Cô xem thực đơn, gọi trước hai món, chờ Tần Thủy San tới.
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Tần Thủy San, cảm thấy có chút nhàm chán, liền quay đầu nhìn về hướng khác.
Đột nhiên, cô ở trong đám người nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cô nhìn bóng dáng quen thuộc kia, lẩm bẩm kêu một tiếng: “Lục Chiến Hằng?”
Lục Chiến Hằng hôm nay hiếm thấy cả người mặc quần áo màu đen, tóc so với bình thời dài hơn một chút, bởi vì khoảng cách hơi xa, Hạ Diệp Chi không thấy rõ biểu cảm của anh.
Nhưng dù sao cũng sống với nhau một khoảng thời gian, Hạ Diệp Chi nhìn một cái liền nhận ra là anh ấy.
Có điều, trong trí nhớ của cô, Lục Chiến Hằng vẫn luôn thích mặc đồ màu nhạt, bởi vì liên quan đến công việc, anh và Mạc Đình Kiên giống nhau, mỗi ngày đều phải mặc đồ tây.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Chiến Hằng mặc quần áo ngày thường, cho nên cảm giác có chút hiếm thấy.
Lục Chiến Hằng đang đứng ở đó cùng người phục vụ nói gì đó.
Khoảng cách có chút xa, Hạ Diệp Chi cũng không gọi anh được, liền lấy điện thoại ra cho gọi cho anh.
Lúc cô gọi điện thoại, ánh mắt vẫn luôn khóa trên người Lục Chiến Hằng.
Chỉ có điều, điện thoại vừa thông được một giây, Lục Chiến Hằng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi điện thoại kết nối, vang lên chừng mấy tiếng, Lục Chiến Hằng mới nhận.
Giọng Lục Chiến Hằng giống như trước kia, mang ý châm biếm: “Diệp Chi? Hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Hạ Diệp Chi cười theo, nói: “Tôi mới vừa nhìn thấy anh, anh cũng tới Kim Hải ăn cơm sao?”
Đầu kia Lục Chiến Hằng trầm mặc một lúc lâu, Hạ Diệp Chi có chút nghi ngờ lại gọi anh một tiếng: ” Lục Chiến Hằng?”
.