Hạ Diệp Chi có chút ngồi không yên.
Lục Chiến Hằng là người vô cùng chu đáo cẩn thận, hôm nay vậy mà cúp điện thoại của cô, hơn nữa còn không gọi được.
Điểm này không phù hợp lẽ thường.
Hạ Diệp Chi thật sự có chút hoài nghi, Lục Chiến Hằng có thể đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cô không biết Lục Chiến Hằng rốt cuộc lai lịch ra sao, nhưng từ lúc cô biết Lục Chiến Hằng cho đến bây giờ, Lục Chiến Hằng chưa từng làm hại cô, còn đối với cô có ơn lớn như vậy.
Cho nên, bất kể nói thế nào, nếu như anh xảy ra chuyện, cô cũng không thể mặc kệ anh.
Hơn nữa, ngoài cô ra, Lục Chiến Hằng ở thành phố Hà Dương cũng không có bạn bè nào.
Hạ Diệp Chi đứng dậy từ trong phòng ăn đi ra, đã nhìn thấy Mạc Hạ nằm bò trên ghế sô pha ôm tập vẽ.
Cô đi tới đứng bên cạnh ghế sô pha: “Hạ Hạ, chúng ta đi lên lầu chuẩn bị ngủ có được không?”
“Con đang vẽ quả táo, còn chưa vẽ xong…” Mạc Hạ đang vẽ hăng say, dĩ nhiên không muốn đi lên lầu ngủ.
“Con có thể trở về phòng vẽ, để cho dì chơi với con.” Dì mà Hạ Diệp Chi nói là người giúp việc chăm sóc Mạc Hạ.
Mạc Hạ nghe cô nói, hỏi: “Mẹ cũng lên chứ?”
“Mẹ có thể ôm con lên, nhưng sau đó mẹ có việc khác phải làm, không thể cùng con vẽ tranh được.” Hạ Diệp Chi giải thích với con bé.
“Ò.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ xìu xuống, nhưng vẫn đứng dậy, đưa hai cánh tay về phía Hạ Diệp Chi, muốn cô ôm.
Có thể là bởi vì Mạc Đình Kiên luôn đi sớm về khuya, thường xuyên làm việc không ở nhà, cho nên Mạc Hạ cũng rất thích ứng trạng thái bây giờ của Hạ Diệp Chi.
Mặc dù có chút không vui, nhưng cũng sẽ không làm loạn với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ôm con bé về phòng, dặn dò người giúp việc chăm sóc con bé, liền xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa phòng sách Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi dừng bước.
Cô bây giờ tới nhà Lục Chiến Hằng, có nên nói cho Mạc Đình Kiên biết hay không?
Cho dù không nói cho anh, chuyện sau đó anh khẳng định cũng sẽ biết, còn cô lại không thể không đi tìm Lục Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi suy tư chốc lát, liền đẩy cửa phòng sách đi vào.
Mạc Đình Kiên ngồi ở phía sau bàn làm việc, đôi mắt hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, ngón tay đặt trên bàn phím không tách ra.
Có thể bởi vì nghe được động tĩnh Hạ Diệp Chi đi vào, cho nên động tác trên tay anh rõ ràng dừng một chút.
Nhưng lúc Hạ Diệp Chi đi tới bên cạnh anh, anh không chỉ không ngẩng đầu, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.
Hạ Diệp Chi biết anh cố ý không muốn để ý cô.
Lúc người đàn ông này tức giận, chính là không để ý người khác như vậy.
Hạ Diệp Chi cũng không thèm để ý việc anh không để ý tới cô, chỉ nói: “Em có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.”
Động tác trên tay Mạc Đình Kiên ngừng lại, qua mấy giây, lại tiếp tục gõ bàn phím.
“Anh cũng không cần phái người đi theo em, em trực tiếp nói cho anh biết, em phải đi tìm Lục Chiến Hằng.”
Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, Mạc Đình Kiên liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nói: “Hạ Diệp Chi, em thật sự nghĩ rằng anh sẽ không làm gì em sao?”
Hạ Diệp Chi vô cùng tức giận ngược lại cười, hỏi lại: “Anh thật sự cho rằng, cái gì anh cũng đúng, em nhất định phải nghe theo anh mới được sao?”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên nhìn vô cùng đáng sợ, giống như một giây kế tiếp sẽ ra tay với cô vậy.
Nhưng cũng may, cô biết Mạc Đình Kiên không đánh phụ nữ.
Ngay cả năm đó, lúc anh dày vò Hạ Hương Thảo, cũng chỉ để cho Hạ Hương Thảo tự đánh mình mà thôi.
Hạ Diệp Chi trong lòng có chút gấp, cô nhìn thời gian, cách lúc cô gọi điện thoại cho Lục Chiến Hằng, đã là chuyện của nửa giờ trước.
Cô thật có chút lo lắng Lục Chiến Hằng sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không có tâm tư hao tổn với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên dễ dàng tức giận, trong chốc lát cũng sẽ không tiêu tan, Hạ Diệp Chi quyết định tạm thời mặc kệ anh.
Cô đi vào phòng sách, cũng chỉ muốn nói với Mạc Đình Kiên cô phải ra ngoài mà thôi.
Mạc Đình Kiên có đồng ý hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
“Hạ Diệp Chi, em đứng lại cho anh!” Giọng nói giận dữ của Mạc Đình Kiên từ phía sau truyền tới.
Hạ Diệp Chi không chỉ không đứng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Lúc Mạc Đình Kiên tức giận, chuyện gì cũng làm được, nói không chừng sẽ cưỡng chế nhốt cô ở nhà không để cho cô đi tìm Lục Chiến Hằng.
Cô nghĩ như vậy, liền không tự chủ được bước nhanh hơn.
Xuống lầu cầm chìa khóa xe, liền ra ngoài cửa lớn.
Cô lái xe rời biệt thự không được bao xa, thì từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy phía sau có xe.
Chiếc xe phía sau kia còn lái nhanh hơn, cô theo bản năng cảm thấy chiếc xe kia có thể là của Mạc Đình Kiên.
Đúng như dự đoán, chiếc xe kia tốc độ lái càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền vượt qua cô, hết sức ngang ngược chắn phía trước xe cô, cô bắt buộc thắng xe khẩn cấp, sau đó hết sức cẩn thận kéo đai an toàn.
Mạc Đình Kiên xuống xe, khí thế hung hăng đi về phía xe cô.
Anh mặt không cảm xúc gõ cửa kiếng xe cô, dùng ánh mắt tỏ ý cô tốt nhất ngay bây giờ mở cửa xe ra.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không nhúc nhích.
Cô mới không mở cửa xe đâu.
Thấy Hạ Diệp Chi bất động, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vừa nhận điện thoại, anh đã lạnh lùng nói: “Xuống.”
Giọng nói của anh giống như sương lạnh mùa đông, nghe có loại cảm giác lạnh đến tê dại da đầu.
“Không xuống, hôm nay em nhất định phải đi.” Cô vốn nghi ngờ Lục Chiến Hằng xảy ra chuyện, không yên lòng muốn muốn đi qua xem một chút, bây giờ Mạc Đình Kiên ngăn cô như vậy, cô ngược lại không đi thì không được.
Giọng Mạc Đình Kiên tức giận: “Em dám!”
Hạ Diệp Chi xuyên qua cửa kiếng xe, nhìn sắc mặt anh, thở dài giải thích với anh: “Em gọi điện thoại cho Lục Chiến Hằng, anh ấy vẫn không có nhận, em nghi ngờ có thể anh ấy đã xảy ra chuyện gì đó, muốn tới nhà anh ấy xác nhận một chút mà thôi.”
Mạc Đình Kiên căn bản cũng không quan tâm cô nói cái gì, một chút cũng không nói lí lẽ, giọng có chút cậy mạnh: “Không cho phép đi!”
Hạ Diệp Chi đã không còn kiên nhẫn giải thích với Mạc Đình Kiên.
Cô trực tiếp cúp điện thoại, hai mắt nhìn thẳng trước mặt, nổ máy xe.
Cho dù Mạc Đình Kiên ngăn cô, cô cũng vẫn phải đi.
Bây giờ đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất, đã không phải việc nhất định phải đi tìm Lục Chiến Hằng, mà là muốn điều chỉnh thành kiến trong lòng Mạc Đình Kiên.
Cũng không phải chuyện anh nghĩ như thế là đều đúng.
Mạc Đình Kiên ở ngoài xe ý thức được Hạ Diệp Chi, là định trực tiếp đụng xe anh, cũng không quan tâm nhiều, ba bước thành hai bước xông lên phía trước, lên xe lái xe mình đi.
Tốc độ của anh rất nhanh, vừa ngồi vào xe, xe Hạ Diệp Chi đã lướt qua xe anh chạy đi .
Mạc Đình Kiên nhìn xe cô an toàn chạy qua, ngay cả tay cũng đang phát run, sợ cô xảy ra chuyện.
Ngay sau đó, anh dùng sức đập một cái vào tay lái, cắn răng nghiến lợi gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi!”
Thời gian đã trễ thế này, Hạ Diệp Chi một mình lái xe ra ngoài, còn đi tìm Lục Chiến Hằng, Mạc Đình Kiên dĩ nhiên sẽ không để cho cô đi một mình.
Mặc dù trong lòng đã tức giận ngút trời, nhưng anh vẫn không yên tâm đi theo cô.
.