Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Quần áo của tôi?”
“Chính là vali của cô, chúng tôi đã đưa lên phòng cô rồi.” Ly nói xong, đánh mắt về phía phòng ăn: “Ngài ấy ăn xong rồi, tôi phải qua xem thế nào rồi còn dọn dẹp.”
Ly nói xong liền vội vã đi tới phòng ăn.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta trong chốc lát rồi quay người đi lên lầu, về phòng của mình.
Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy chiếc vali của cô đáng lẽ phải được đưa tới khách sạn giờ đang được dựng dựa vào tường.
Hạ Diệp Chi bước tới mở vali ra thì thấy bên trong đúng là đồ đạc của cô.
Khách sạn năm sao đều có hệ thống quản lý vô cùng nghiêm ngặt, sẽ không có chuyện tự ý giao hành lý của khách cho người khác như thế.
Nhưng chuyện như vậy vẫn xảy ra, Lưu Chiến Thiên lại dám cho người lấy hành lý của cô đến đây.
Điều đó chứng minh gì?
Chứng tỏ, quản lý phòng của khách sạn đã giúp Lưu Chiến Thiên, nhất định là hắn đã đưa hành lý của cô cho người của Lưu Chiến Thiên.
Lưu Chiến Thiên đang nói cho cô biết rằng, cô đừng hòng giở trò.
Hạ Diệp Chi có kế Trương Lương của cô thì Lưu Chiến Thiên cũng có cách của anh ta.
Cô đi qua đi lại trong phòng, sau đó lại ngồi xuống giường.
Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông.
Hạ Diệp Chi nhanh tay cầm lấy điện thoại, khi thấy số gọi đến là của Thẩm Lệ thì trái tim đang căng thẳng của cũng hòa hoãn đi nhiều.
Cô bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Thẩm Lệ: “Diệp Chi, nghe nói cậu ra nước ngoài rồi?”
“Ừ, tớ đi được mấy ngày rồi.” Thật ra Hạ Diệp Chi hơi chột dạ khi nói vậy, dù sao cô cũng vội vàng ra nước ngoài mà không kịp báo cho Thẩm Lệ biết.
Chủ yếu là vì Thẩm Lệ quá bận, mà Hạ Diệp Chi cũng có chuyện riêng nên cô không muốn làm Thẩm Lệ lo lắng vì những chuyện không đâu của mình.
“Đi mấy ngày rồi à? Cậu đi có việc gì thế? Định ở đó bao lâu? Nếu cái tên đầu gỗ Cố Tri Dân không đến thì tớ cũng không biết là cậu ra nước ngoài! Chẳng phải lúc trước cậu đã bàn xong chuyện của “Mất Thành 2” với Tần Thủy San rồi sao? Sao lại còn có thời gian ra nước ngoài?”
Thẩm Lệ hỏi dồn dập như nã đạn còn Hạ Diệp Chi thì trả lời rất ngắn gọn: “Xử lý vài chuyện, chưa định được ngày về.”
“Cậu có chuyện gì mà phải ra nước ngoài xử lý?” Thẩm Lệ nói xong liền to gan đoán mò: “Cậu lén ngoại tình sau lưng ông chủ, bây giờ lỡ mang bầu nên muốn ra nước ngoài phá phải không?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Thấy Hạ Diệp Chi không nói gì, Thẩm Lệ thốt lên: “Không phải chứ? Lẽ nào thật sự bị tớ đoán trúng à!!!”
Hạ Diệp Chi tức giận nói: “Cậu đóng phim nhiều quá nên bị mụ đầu rồi hả? Tớ ra nước ngoài là vì Lưu Chiến Hằng.”
“Lưu Chiến Hằng làm sao?” Thẩm Lệ hình như muốn hỏi rõ ngọn ngành.
“Anh ta mất tích rồi, tớ nghi anh ta bị bắt cóc nên mới đi tìm.”
“Một mình cậu làm sao tìm được, cậu không biết báo cảnh sát à?”
“Nếu thật sự tìm không ra tớ sẽ báo cảnh sát.” Hạ Diệp Chi cũng từng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nhưng lại nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này.
Mạc Đình Kiên cũng không hoàn toàn trong sạch, tay cũng từng ‘dính máu’, dù cô từng lướt qua tay thần chết nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một người bình thường.
Sợ cảnh sát điều tra tới điều tra lui lại tra đến Mạc Đình Kiên.
Suy nghĩ đó lúc này cũng đúng là hơi thừa nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi quả thực là nghĩ như vậy.
Thẩm Lệ ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi hỏi: “Ông chủ thì sao? Anh ấy mặc kệ cậu à?”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, hình như những người bên cạnh cô đều quen với việc Mạc Đình Kiên sẽ giúp cô xử lý mọi chuyện, ngay cả Thẩm Lệ cũng vậy.
“Mấy năm nay không có Mạc Đình Kiên, chẳng phải tớ vẫn ổn sao? Nói cứ như không có anh ấy thì tớ không thể tự xử lý được vậy!” Hạ Diệp Chi không nhận ra là giọng nói của cô hơi kích động.
Thẩm Lệ là bạn lâu năm của cô nên dĩ nhiên cũng đoán ra được chút gì đó nhưng cũng chẳng vạch trần cô.
“Cậu phải tự chăm sóc mình cho tốt đấy, có chuyện gì thì liên lạc với tớ.” Thẩm Lệ nói xong, lại cảm thấy nếu thật sự xảy ra chuyện thì có liên lạc cô cũng không giúp được gì nên lại đổi ý: “Nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu hãy liên lạc với ông chủ ấy, tính mạng là trên hết.”
“Không nguy hiểm như vậy đâu, được rồi, cậu đừng lo lắng quá, tớ nhìn vậy thôi chứ là người phúc lớn mạng lớn đấy.”
Hạ Diệp Chi hàn huyên với Thẩm Lệ thêm vài câu, rồi cúp máy.
Vào phòng tắm tắm rửa xong đi ra, Hạ Diệp Chi nằm lên giường, cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được nhưng không ngờ vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ say rồi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, cô giật mình thức giấc vì tiếng chuông điện thoại.
Khi ngủ, cô cũng không tắt hết đèn mà vẫn để lại một chiếc đèn ngủ ở đầu giường.
Hạ Diệp Chi mở mắt, thấy sự bố trí lạ lẫm của căn phòng, đầu óc trống rỗng vài giây mới khôi phục hoàn toàn ý thức.
Hiện giờ, không phải cô đang ở trong phòng thuê tại thành phố Hà Dương hay trong biệt thự của Mạc Đình Kiên mà ở trong một thị trấn nhỏ của quốc gia bên kia đại dương.
Điện thoại di động vẫn đang rung trên đầu giường, Hạ Diệp Chi xoay người ngồi dậy, với tay lấy di dộng.
Ai gọi điện cho cô vào giờ này nhỉ?
Những người thân bên cạnh cô và những người có số của cô đều biết cô đang ở nước ngoài.
Khi cô với tay lấy di động và nhìn thấy hàng chữ trên màn hình thì hai mắt cô mở to.
Hóa ra là Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại tới!!
Suýt chút nữa thì Hạ Diệp Chi đánh rơi di động, cô ổn định tâm trạng xong mới bấm nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Lưu Chiến Hằng: “Diệp Chi.”
Đúng là Lưu Chiến Hằng!
Bàn tay đang cầm di động của Hạ Diệp Chi vô thức nắm chặt lại: “Lưu Chiến Hằng, anh đang ở đâu?”
“Đừng quản chuyện tôi đang ở đâu, cũng đừng tìm tôi!” Hạ Diệp Chi chưa từng nghe Lưu Chiến Hằng nói chuyện bằng giọng lạnh lùng như vậy.
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì không thể không tức giận: “Tôi không tìm anh thì ai tìm anh? Em trai Lưu Chiến Thiên của anh sao? Anh nói cho tôi biết, tại sao anh ta lại muốn đưa anh về nước M, anh ta có làm gì anh không?”
Lưu Chiến Hằng im lặng vài giây rồi mới nói: “Cô… Cô gặp cậu ấy rồi?”
Hạ Diệp Chi nói: “Đúng, tôi gặp anh ta rồi, anh ta nói sẽ đưa tôi đi gặp anh, hiện tôi đang ở tại biệt thự của anh ta, vừa mới đến hôm nay.”
“Diệp Chi, cô hãy nghe tôi nói, hiện tại tôi rất ổn, ngày mai cô phải về nước ngay, nếu cô muốn đi, Lưu Chiến Thiên sẽ không ngăn cản cô…”
Lưu Chiến Hằng nói như vậy càng khiến Hạ Diệp Chi nghi ngờ hơn.
Anh ta như thể muốn nhanh chóng đuổi cô về nước, nhưng tại sao anh ta lại có thể khẳng định Lưu Chiến Thiên sẽ không cản cô chứ?
Hạ Diệp Chi ngắt lời anh ta: “Không gặp được anh, tôi sẽ không đi, hơn nữa hiện tại tôi có rất nhiều thắc mắc, chờ đến lúc gặp nhau, tôi mong anh có thể giải thích hết một lần cho tôi rõ, chính anh đã nói, chúng ta cũng coi như là bạn bè sống chết có nhau, nên hãy thành thật với nhau.”
“Chỉ cần cô về nước, chỉ cần có cơ hội trở lại thành phố Hà Dương thì tôi nhất định nói hết mọi chuyện cho cô biết, nhưng trước hết cô nhất định phải… Tút!”
.