Hạ Hương Thảo đương nhiên không cam lòng.
Tiêu Thanh Hà và Hạ Diệp Chi chỉ là người làm mặc cho cô ta sai khiến mà thôi.
Suy nghĩ này đã ăn sâu vào đầu cô ta ngay từ khi còn nhỏ.
Đến bây giờ, trong lòng cô ta cũng vẫn nghĩ như thế.
Trong suy nghĩ của cô ta, Hạ Diệp Chi phải nằm rạp dưới chân cô ta, cam tâm làm một người hầu mà không được oán than nửa lời.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại hại chết Tuấn Tú của cô ta.
Khó khăn lắm cô ta mới được ở bên cạnh Trần Tuấn Tú, nhưng anh lại bị người phụ nữ đê tiện Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng nhau hại chết.
Hạ Hương Thảo cắn môi, đứng lên đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, giơ tay ra tát cô: “Hạ Diệp Chi, hai ngày qua là hai ngày tôi vui sướng nhất trong ba năm qua, cô có biết tại sao không?”
Hạ Hương Thảo tát rất mạnh, Hạ Diệp Chi bị tát má tê rần, cô hít sâu, một lúc sau, da mặt mới bớt rát.
Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hạ Hương Thảo, cười nhạo một tiếng: “Cho dù cô vui sướng cỡ nào thì cũng chẳng có ích gì, Trần Tuấn Tú cũng không sống lại được.”
Hạ Diệp Chi cố ý nói những câu đó để kích động cô ta.
Mà Hạ Hương Thảo cũng dễ dàng bị Hạ Diệp Chi chọc giận.
Cô ta túm cổ áo Hạ Diệp Chi rồi nói: “Hạ Diệp Chi, đừng tưởng rằng mấy ngày nay sống thoải mái thì cho rằng có thể yên tâm mà ngủ, đừng giả vờ bình tĩnh nữa, bởi vì rất nhanh thôi cô sẽ không còn trấn tĩnh được như thế nữa đâu.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm, nói: “Thật sao?”
Không phải cô suy nghĩ những lời Hạ Hương Thảo nói, mà là vì cô quá hiểu suy nghĩ của Hạ Hương Thảo nên mới dùng cách này khích cho Hạ Hương Thảo nói ra.
Nhưng mà lần này Hạ Hương Thảo lại nhịn được, từ hôm qua tới giờ, Hạ Diệp Chi chỉ cần có cơ hội là nói khích Hạ Hương Thảo, mà Hạ Hương Thảo lại không tiết lộ một chữ nào.
Chuyện này khiến cho Hạ Diệp Chi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời lại có chút không yên.
Cô nghi ngờ lần này, có khả năng Hương Thảo còn giữ lại chiêu mạnh hơn.
Hạ Hương Thảo cười khẩy, đứng lên ngồi lại vào bàn ăn, tiện tay ném một ổ bánh mì xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, giọng điệu kiêu ngạo kiểu bố thí nói: “Đói không? Ăn đi.”
Hạ Diệp Chi hơi đói bụng, nhưng không cũng không đói đến mức đầu óc mơ màng đi nhặt đồ ăn rơi trên đất.
“Kiên cường đấy!” Ánh mắt Hạ Hương Thảo tối lại.
Cô ta vẫn luôn ghét nhất dáng vẻ như thể chẳng có chuyện gì có thể quật ngã được cô của Hạ Diệp Chi, cô ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhưng nhanh thôi cô ta sẽ đánh tan Hạ Diệp Chi từ trong ra ngoài, để cô không giữ được vẻ bình tĩnh này nữa.
Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất không nói lời nào, Hạ Hương Thảo cũng lười để ý đến cô, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tuy Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất vô cùng chật vật, nhưng cô cũng đang chú ý Hạ Hương Thảo.
So với lần trước gặp Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo lúc này rất gầy, ăn cũng rất ít, một miếng bánh mì nhỏ chỉ ăn một nửa, sữa tươi cũng chỉ uống nửa cốc.
Cho dù có trang điểm đậm nhưng cũng không khó nhìn ra, lúc này sắc mặt của Hạ Hương Thảo vô cùng tệ.
Lần trước khi nhìn thấy Hạ Hương Thảo, Hạ Diệp Chi đã phát hiện tinh thần Hạ Hương Thảo giống như có vấn đề, cực kỳ nóng nảy, đã vậy còn uống thuốc nữa.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ đánh giá Hạ Hương Thảo, mãi cho đến khi Hạ Hương Thảo ăn uống xong xuôi rời đi.
Hạ Hương Thảo dẫn người đi khỏi, nhưng không dẫn Hạ Diệp Chi đi theo, chỉ để lại hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ cũng không thèm để ý đến Hạ Diệp Chi.
Hai tên đó đứng tán gẫu, hoàn toàn không lo Hạ Diệp Chi sẽ chạy mất.
Hạ Diệp Chi cảm thấy tâm lý Hạ Hương Thảo có vấn đề, hai ngày nay, dựa vào tính cách của Hạ Hương Thảo, những chuyện cô ta làm không tính là giày vò cô lắm.
Hạ Hương Thảo đang cố gắng kiềm chế bản thân, không ra tay độc ác với cô.
Vệ sĩ vẫn ở bên cạnh tán gẫu, Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất giả vờ không còn sức lực, dần dần dịch đến bên cạnh cái ghế, dựa lưng vào.
Giả làm người tàn phế không có sức lực đúng là cũng rất mệt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
“Các người không được vào.”
“Á! Anh là ai?”
“Anh không thể đi vào!”
“…”
Trong tiếng rít gào và cãi vã hỗn độn vang lên giọng nói đàn ông vô cùng quen thuộc.
“Tránh ra!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vẻ âm trầm khiến người ta run rẩy.
Giọng nói này…
Đột nhiên Hạ Diệp Chi nhìn về phía cửa phòng ăn, lúc này cô mới nhớ ra, từ bên trong không nhìn được ra bên ngoài.
Hai vệ sĩ kia nghe thấy tiếng động, một tên nói: “Tôi ở đây trông cô ta, cậu ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Dựa vào đâu mà tôi phải ra xem, anh không ra được à?”
“Cậu, cái người này sao thế…”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau ra nhanh đi…”
“Mẹ nó!”
Một trong hai tên vệ sĩ chửi tục một câu, sau đó đi ra ngoài.
Có điều, anh ta mới ra tới cửa phòng ăn, đã vội vã giật lùi về sau.
Đến tận khi anh ta lùi về phòng ăn, Hạ Diệp Chi mới nhìn thấy có người đang cầm súng chĩa vào trán anh ta, ép anh ta lùi trở về.
Người cầm súng là một bóng dáng mà Hạ Diệp Chi vô cùng quen thuộc.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng người kia, khẽ thì thào: “Là Mạc Đình Kiên.”
Phía trước cô có một ghế và bàn ăn che mất, bình thường mới bước vào sẽ không để ý thấy cô ngay.
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Mạc Đình Kiên giống như nghe được giọng nói của cô, anh đi đến chính xác chỗ cô đang ngồi.
Mạc Đình Kiên dẫn theo rất nhiều người đến, sau lưng anh còn có Thời Dũng và một đám vệ sĩ, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không phải là hạng vừa.
Vốn dĩ có hai tên ở đây canh chừng Hạ Diệp Chi, giờ một tên đang bị Mạc Đình Kiên chĩa súng vào đầu, một tên khác thấy tình hình như vậy, làm ra vẻ cứng cỏi, nói: “Anh là ai, anh đang xâm nhập bất hợp pháp, còn cầm… cầm súng…”
Mạc Đình Kiên chỉ quay đầu lại liếc anh ta, khóe môi cong lên, sau đó nhấc chân lên đạp văng người kia ra ngoài.
Sau đó, anh mới đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi đăm đăm vài giây, bàn tay đưa ra đến nửa đường lại dừng lại, sau đó rụt trở về.
Lúc này, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Em có thể tự đứng lên không?”
Hạ Diệp Chi đưa tay vịn vào ghế, cố gắng đứng dậy.
Cô còn chưa đứng vững thì người đàn ông trước mặt đã ôm cô vào lòng.
Từ lúc bị Hạ Hương Thảo bắt đi cho tới bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng, cô không tắm rửa cũng chưa thay đồ, lúc này cả người vô cùng chật vật.
Hạ Diệp Chi yên lặng để mặc Mạc Đình Kiên ôm cô một lúc, sau đó cô mới đẩy anh ra, giọng điệu vô cùng thoải mái nói: “Anh buông em ra trước đi, từ hôm qua tới giờ em còn chưa rửa mặt nữa đấy.”
Mạc Đình Kiên không buông cô ra, ôm cô im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc trước em xấu như ma anh cũng đâu có chê em.”
“…” Hạ Diệp Chi mím môi, tức giận đấm anh mấy cái, nói: “Anh mới xấu như ma ý!”
.