“Hạ Diệp Chi.”
Mạc Đình Kiên nhấn mạnh tên của cô, rất rõ ràng, anh không hài lòng với việc truy hỏi đến cùng của cô lúc này.
Hạ Diệp Chi đè tay anh, không cho anh nhúc nhích, anh cũng không muốn để ý đến bàn tay đó, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô, nói mờ ám: “Bây giờ cũng làm chính sự.”
Hạ Diệp Chi lập tức buông anh ra, đẩy anh qua một bên, kéo chăn trùm lên đầu mình, ngăn anh ở bên ngoài.
Vốn dĩ Mạc Đình Kiên đã nổi lên hứng thú, nhưng Hạ Diệp Chi không muốn, anh cũng không miễn cưỡng.
Anh cởi quần áo, nằm trên giường, cách một tấm chăn ôm Hạ Diệp Chi vào lòng.
Mặc dù trong phòng mở máy sưởi nhưng vẫn lạnh.
Đương nhiên Hạ Diệp Chi không nỡ để anh lạnh, vẫn kéo chăn đắp lên người anh.
Mạc Đình Kiên cũng không khách khí, vươn tay kéo Hạ Diệp Chi vào trong lòng.
Căn phòng rơi vào bầu không khí yên tĩnh, Hạ Diệp Chi hơi khó ngủ.
Cô muốn trở người, nhưng phát hiện Mạc Đình Kiên đang ôm eo cô, cô không thể nhúc nhích được.
“Em không ngủ được sao?” Giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên vang lên bên tai cô.
Hạ Diệp Chi không nói gì, chỉ đặt tay lên mu bàn tay của Mạc Đình Kiên.
“Nếu đã không ngủ được, vậy thì chúng ta tính sổ trước đã.”
“Tính sổ gì?”
“Ngày tháng ở nước M quá tự tại, cho nên em đã quên bản thân đến đây như thế nào rồi sao?” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên rất bình thường, nhưng trong đó lại lộ ra ý lạnh như có như không.
Anh nói như vậy, Hạ Diệp Chi không muốn nhớ bản thân tới đây như thế nào cũng không được.
Lúc trước, cô nhân lúc Mạc Đình Kiên không ở nhà, lén mua vé máy bay, đến lúc phải đăng ký, cô mới nói cho Mạc Đình Kiên biết, cô muốn đi tới nước M.
Sau khi nhớ tới chuyện này, Hạ Diệp Chi hơi chột dạ.
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay Mạc Đình Kiên, sợ anh tức giận sẽ đánh cô.
Thế nhưng, một giây sau, Mạc Đình Kiên tiếp tục nói: “Lễ cưới cũng hoãn lại rồi, Hạ Diệp Chi, em nói xem nên bồi thường cho anh như thế nào?”
Lúc đầu Hạ Diệp Chi đã cảm thấy chột dạ, giờ lại nghe Mạc Đình Kiên nói như vậy, cô càng cảm thấy mình làm hơi quá đáng.
Hạ Diệp Chi dứt khoát hỏi anh: “Anh muốn thế nào?”
Mạc Đình Kiên im lặng một lát rồi nói: “Cùng anh ở lại nước M chơi một thời gian.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ tới Mạc Đình Kiên lại đưa ra một yêu cầu đơn giản như vậy.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi chậm chạp không trả lời, anh vòng cánh tay ôm eo cô chặt hơn, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Sao vậy? Em không đồng ý?”
“Em đồng ý.” Mặc dù cô rất nhớ Mạc Hạ, nhưng trước mắt, cô phải dỗ Mạc Đình Kiên trước mới được.
…
Sau khi Hạ Diệp Chi đồng ý cùng Mạc Đình Kiên ở lại nước M chơi một thời gian, Mạc Đình Kiên cho cô hai ngày để nghỉ ngơi, sau đó, dẫn cô đi du lịch khắp nơi.
Trong khoảng thời gian này, cô và Mạc Đình Kiên đều ra ngoài từ sáng sớm, đến tối mới trở về.
Bọn họ ra ngoài chơi, không dẫn theo vệ sĩ, kể cả Thời Dũng.
Còn Thời Dũng có vẻ cũng rất bận rộn, bình thường lúc bọn họ ăn tối ở bên ngoài rồi trở về, Thời Dũng vẫn chưa về nhà.
Sau một thời gian dài, Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ.
Ngày hôm đó, lúc cô và Mạc Đình Kiên cùng nhau ăn bữa sáng, cô giống như vô tình hỏi: “Thời Dũng đang bận chuyện gì vậy? Suốt ngày đi sớm về trễ, nếu không phải em tin vào nhân phẩm anh ta, em sẽ nghi ngờ anh ta đang nuôi phụ nữ ở bên ngoài.”
Nửa câu sau chỉ đơn giản là nói đùa mà thôi, nhưng không ngờ đúng lúc Thời Dũng từ bên ngoài đi vào, nghe thấy câu nói của cô.
Thời Dũng hơi lúng túng nói: “Vợ tôi bảo tôi giúp cô ấy mua mỹ phẩm, tôi không hiểu lắm về mỹ phẩm của phụ nữ, cho nên mấy ngày nay chạy đến các cửa hàng bán mỹ phẩm để mua giúp cô ấy…”
Lời giải thích này rất đáng tin.
Lúc trước, khi Thẩm Lệ ra nước ngoài tham gia hoạt động, có mấy lần mua giúp cho vợ Thời Dũng một số sản phẩm chăm sóc da.
Thời Dũng là một người cứng nhắc nghiêm khắc như vậy, lại chạy đôn đáo khắp các cửa hàng để mua mỹ phẩm cho vợ mình, cảnh tượng này thật khó mà tưởng tượng được.
“Anh có thể bảo tôi chọn giúp vợ anh mà, mấy ngày nay tôi rảnh, cũng chỉ ra ngoài chơi với Mạc Đình Kiên thôi.” Hạ Diệp Chi nói rất chân thành, nhưng Thời Dũng dám bảo cô giúp anh ta chọn sao?
Thời Dũng lắc đầu từ chối: “Tự tôi giúp cô ấy mua, như vậy sẽ càng có thành ý hơn.”
Mấy ngày sau, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên vẫn đi sớm về trễ như trước.
Mắt thấy đã trôi qua một tuần rồi, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn chưa có ý định về nước, Hạ Diệp Chi tìm một cơ hội thăm dò anh: “Có phải chúng ta nên về nước rồi không?”
Mạc Đình Kiên tỏ ra không quan tâm đến điều này: “Ở đây chơi thêm mấy ngày nữa.”
Mấy ngày nay, cô và Mạc Đình Kiên cùng ra ngoài chơi, cũng chỉ đi dạo phố, leo núi, mua sắm mà thôi.
Cô không cảm thấy có gì vui, cũng không cảm thấy Mạc Đình Kiên vui đến quên cả trời đất.
Thậm chí cô còn có cảm giác mơ hồ, cảm thấy Mạc Đình Kiên không chỉ đơn giản là muốn cùng cô ở nước M chơi mấy ngày, ngược lại giống như đang kéo dài thời gian, không muốn dẫn cô về nước.
Suy nghĩ này một khi đã hiện lên, nó sẽ điên cuồng sinh sôi trong lòng cô.
Hạ Diệp Chi bắt đầu chú ý đến mọi cử chỉ của Mạc Đình Kiên, để ý thời gian Thời Dũng trở về nhà, cùng với tần suất hai người bàn bạc với nhau.
Cô phát hiện, mỗi ngày khi Thời Dũng quay về, sẽ mua một loại mỹ phẩm hàng hiệu, giống như anh ta thật sự ở bên ngoài cả ngày chỉ để mua mỹ phẩm cho vợ mình.
Thời Dũng có thể làm trợ lý đắc lực cho Mạc Đình Kiên, chắc chắn năng lực làm việc của anh ta không thể so sánh như người bình thường.
Mặc dù anh ta không hiểu rõ mỹ phẩm của phụ nữ, nhưng anh ta có gõ yêu cầu của vợ anh ta, sau đó lên mạng tìm kiếm địa chỉ những cửa hàng chuyên kinh doanh, qua nhiều ngày như vậy, mắt kính, son…, ngày nào cũng thấy mua, như vậy chắc cũng phải mua xong rồi chứ.
Chắc chắn có chuyện khác thường.
Rất có thể Thời Dũng giả vờ, lấy lý do giúp vợ mình mua mỹ phẩm, nhưng thực chất là giúp Mạc Đình Kiên làm chuyện gì đó, còn Mạc Đình Kiên dẫn cô đi ra ngoài chơi mấy ngày, rất có thể là không muốn cho cô biết Thời Dũng đang làm gì.
Hai người có chuyện muốn giấu cô, hơn nữa còn là chuyện quan trọng.
Mạc Đình Kiên muốn giấu cô, nói không chừng đó không phải là chuyện tốt lành gì.
Mạc Đình Kiên không nói, cô cũng không thể hỏi trực tiếp, nếu như cô hỏi thẳng ra, như vậy sẽ khiến Mạc Đình Kiên sinh lòng cảnh giác, tùy tiện bịa ra một lý do nào đó để lừa cô.
Với chút thông minh đó của Hạ Diệp Chi vẫn chưa đủ so với Mạc Đình Kiên.Cô đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, cô đi theo Mạc Đình Kiên xuống lầu, sau khi Mạc Đình Kiên nghe Thời Dũng nói câu gì đó xong thì sắc mặt khó coi, lập tức đi tới tầng hầm gặp Hạ Hương Thảo.
Mấy ngày gần đây, cô cũng không nhắc đến chuyện của Hạ Hương Thảo, bởi vì Mạc Đình Kiên nói anh sẽ xử lý.
Lần này cô bị Hạ Hương Thảo bắt giữ, Mạc Đình Kiên tới cứu cô thì có quyền không cho cô hỏi chuyện của Hạ Hương Thảo sao?
Bây giờ xem ra, rất có thể chuyện này có liên quan đến Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi phân tích những manh mối trong chuyện này, cũng yên tâm chờ đợi cơ hội.
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vẫn như mấy ngày trước, trời vừa sáng Mạc Đình Kiên đã định dẫn Hạ Diệp Chi đi ra ngoài chơi.
Đợi đến lúc xe ra khỏi biệt thự rồi, Hạ Diệp Chi mới lật đi lật lại đồ trong túi xách, nhíu mày nói: “Hình như em quên mang theo son rồi.”
Cô lật tung túi xách của mình lên, rồi nói với Mạc Đình Kiên: “Anh đợi em một lát, em quay lại lấy son.”
Mạc Đình Kiên không hề nghi ngờ: “Đi đi.”
Hạ Diệp Chi nhếch miệng cười: “Em sẽ quay lại ngay.”
.