Lưu Chiến Thiên nói chỉ để cho Hạ Diệp Chi nghe, giọng rất nhỏ, chỉ để cho hai người nghe được.
Lúc nói thầm, hai người ghé sát, trông rất thân mật.
Mạc Đình Kiên vẫn nhìn hai người họ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hạ Diệp Chi nghe được lời anh ta nói, môi mấp máy, nhưng không biết nói gì.
Lúc này, cô không biết phải nói gì mới hợp.
Cô không thể từ bỏ kế hoạch của mình, còn Mạc Đình Kiên…
Mạc Đình Kiên bỗng thấp giọng cười, trong giọng cười có ý tự giễu.
Giây sau, giọng nói anh khôi phục lại sự lạnh lùng: “Thả bọn họ đi!”
Thời Dũng hơi do dự, như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài, không nói nữa.
“Thả người.” Anh ta hất tay, bảo vệ sĩ thả người.
Vệ sĩ lập tức đứng qua một bên, nhường đường cho hai người.
Đêm đông rất lạnh, một cơn gió thổi tới, Hạ Diệp chi run lên, tay lạnh hẳn đi.
Hạ Diệp Chi bị Lưu Chiến Thiên kéo ra ngoài biệt thự, cô đã quyết, không quay đầu.
Hai người ra khỏi biệt thự.
Đúng lúc, có một chiếc xe đi tới, dừng trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, Ly mặc đồ đen từ trong xe bước xuống, cô ta đi giày da, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất ngầu, khác hẳn với Ly trước đây mà cô gặp.
Cô ta nhìn Lưu Chiến Thiên, ánh mắt mang theo ý cười, lễ phép nói: “Thưa ngài.”
Lưu Chiến Thiên không lên tiếng, chỉ đẩy cô qua bên cô ta.
“Cô Hạ, lại gặp rồi.” Ly nói xong, kéo tay cô đẩy vào trong xe, rồi cũng ngồi lên xe.
Ly vừa lên xe, đóng cửa lại, tài xế tự động lái đi.
Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lưu Chiến Thiên thì sao?”
Ly rất kiên nhẫn giải thích: “Ngài Lưu còn chuyện khác phải giải quyết, ngài ấy rất bận.”
Hạ Diệp Chi nghe cô ta nói vậy, không tự chủ được nhìn sang.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong xe, giúp cô nhìn rõ hơn.
Ly vẫn là Ly, nhưng khác hẳn với cô giúp việc trước kia, không còn sự yếu đuối nữa, mà đầy bản lĩnh và sự tự tin.
Dường như đọc được ý nghĩ của cô, Ly cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ mặc đồ khác nên trông hơi khác thôi.”
Hạ Diệp Chi lại không cười được như vậy: “Lưu Chiến Thiên gọi cô tới để ứng viện?”
“Đương nhiên rồi.” Khi nhắc tới Lưu Chiến Thiên, giọng nói cô ta cũng bỗng cao lên: “Ngài Lưu rất thông minh, ngài ấy sớm đã đoán ra được cô sẽ đưa mình vào nguy hiểm.”
“Không ngờ anh ta hiểu tôi như vậy.” Hạ Diệp Chi nói, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay bên hông đã siết chặt lại.
*
Trong sân ở biệt thự.
Sau khi Lưu Chiến thiên và Hạ Diệp Chi đi khỏi, Mạc Đình Kiên đang đứng yên bất động hồi lâu, bỗng cất tiếng: “Chặn bọn họ lại!”
Vệ sĩ nhìn nhau, chưa hiểu có phải Mạc Đình Kiên đã hối hận hay chưa, không động đậy gì.
Thời Dũng rất hiểu Mạc Đình Kiên, lên tiếng nói: “Bảo các anh chặn Lưu Chiến Thiên và cô chủ lại, không nghe thấy à!”
Vừa rồi anh ta cũng muốn nói, không thể thả Lưu Chiến Thiên và cô chủ đi như thế được, nhưng thấy Mạc Đình Kiên kiên quyết như thế, cũng không dám nói gì.
Khi đám vệ sĩ chạy ra ngoài, cũng vừa đúng lúc chiếc xe ô tô rời đi, trước cửa chỉ còn lại một chiếc xe, và Lưu Chiến Thiên vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Vệ sĩ mở cửa xe, quan sát kĩ, xác định bên trong chỉ có Lưu Chiến Thiên, lúc định đuổi theo chiếc xe kia, thì Mạc Đình Kiên đi ra.
Vệ sĩ thấy vậy, lập tức đi lên nói: “Cậu chủ, cô chủ không có trong xe, chắc đã lên chiếc xe khác đi rồi.”
“Giới thương nhân đồn rằng, cậu chủ nhà họ Mạc sát phạt quả quyết, nói một là một hai là hai, làm việc dứt khoát quả đoán, nhưng tôi lại chẳng thấy như vậy.”
Lưu Chiến Thiên vừa nói, vừa xuống xe, anh ta cười nhìn Mạc Đình Kiên, chậm rãi nói tiếp: “Câu trước bảo thả tôi đi xong, câu sau đã ra ngoài bắt tôi? Không biết cậu Mạc trên thương trường, có quả đoán được như vậy không.”
Lưu Chiến Thiên là một người rất thông minh, hắn biết rõ Mạc Đình Kiên xông ra là vì Hạ Diệp Chi, nhưng chẳng thèm nhắc đến cô.
Mạc Đình Kiên sầm mặt, giọng nói lạnh lùng khiến người khác phát run: “Anh trai anh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, tôi có một câu hỏi, là bác sĩ tâm lý có thể tự chữa bệnh cho mình không nhỉ?”
Cũng không biết câu nói này của anh đụng chạm điều gì trong lòng Lưu Chiến Thiên mà khiến anh ta biến sắc, vẻ mặt đang bình tĩnh bỗng trầm hẳn xuống.
Sau đó, Lưu Chiến Thiên cười khẩy, nhìnMạc Đình Kiên: “Vết thương ba năm trước chắc đã khỏi rồi, không biết chuyện mấy năm trước mẹ anh bị bắt cóc, tự sát trước mặt anh, có để lại cho anh vết thương tâm lý nào không, nếu anh cần, tôi có thể nể mặt cô Hạ Diệp Chi, giới thiệu cho anh một chuyên gia tâm lý.”
Câu nào của anh ta cũng mang ý châm chọc.
Lưu Chiến Thiên nói xong, quay người trở vào xe.
Thời Dũng đang định chặn anh ta, thì Mạc Đình Kiên ngăn lại.
Thời Dũng nghiêm mặt nói: “Cậu chủ, chuyện anh bị thương ba năm trước, ngoài chúng tôi ra, chỉ có cô chủ biết, cô chủ chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra, chỉ có thể nói là hắn ta có liên quan đến vụ việc ba năm trước! Sao có thể thả hắn đi được!”
Ba năm trước, Mạc Đình Kiên vừa kết hôn với Hạ Diệp Chi, cũng là lúc anh đang rất điều tra gắt gao vụ án bắt cóc mẹ anh, lại gặp phải một đám người cũng đang điều tra vụ án, hai bên xảy ra tranh chấp, Mạc Đình Kiên bị trúng đạn.
Mạc Đình Kiên hơi nâng mắt, cảm xúc phức tạp khó nói: “Trước đây chỉ là nghi ngờ, bây giờ có thể chắc chắn, năm đó tôi bị thương, chính là do người họ Lục gây ra, hơn nữa, bọn họ cũng điều tra vụ án mẹ tôi bị bắt cóc năm đó.”
Mạc Đình Kiên hơi ngừng, rồi tiếp tục nói: “Chuyện năm đó, ngoài người nhà họ Mạc ra, người ngoài không ai biết chuyện mẹ tôi tự sát.”
“Ý của cậu chủ là…bọn họ có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó?” Thời Dũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Vốn dĩ đây là chuyện cũ, từ lúc đi theo Mạc Đình Kiên, anh ta vẫn luôn điều tra vụ án này, sau này điều tra ra liên quan đến người nhà họ Mạc, chuyện tới đó đã tưởng kết thúc rồi.
Nhưng không ngờ, cho đến cuối cùng, lại còn có người ngoài biết tình tiết của vụ án.
“Vậy cô chủ…” Thời Dũng không tự chủ được mà lo lắng cho Hạ Diệp Chi.
Anh ta biết Hạ Diệp Chi vì Lưu Chiến Hằng sẽ không phòng bị gì với Lưu Chiến Thiên.
“Cô ấy tự cho mình thông mình, thì mặc cô ấy đi!” Mạc Đình Kiên tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt căng thẳng đã làm lộ tâm trạng lo lắng của anh.
.