Ly nghe xong liền hung dữ lườm lại Hạ Diệp Chi,rồi không nói tiếng nào mà chỉ quay sang nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng mỉm cười không mảy may tức giận: “Nếu cô muốn Ly đi cùng cô thì cũng được thôi.”
Ly hơi biến sắc, vội thốt lên một tiếng: “Thưa ngài!”
Rõ ràng là rất miễn cưỡng khi đi dạo cùng Hạ Diệp Chi.
Thật ra Hạ Diệp Chi không hề bất ngờ với thái độ của Ly một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy một người phụ nữ tỏ vẻ lạnh lùng như A Ly cũng có lúc rất dễ thương.
Hạ Diệp Chi khẽ nghiêng đầu, cười hỏi Lưu Chiến Hằng: “Quyết định xong rồi chứ?”
Lưu Chiến Hằng khẽ cụp mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Hai người đi dạo cùng nhau đi, còn Hạ Hạ cứ để ở nhà, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Tim Hạ Diệp Chi đập loạn nhịp trong chốc lát, cô lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, bên ngoài trời lạnh lắm, tôi không nên đi dạo thì hơn.”
Nói xong, cô cười đứng dậy rồi đi sang bên kia dắt Mạc Hạ đi.
Vừa qua đi, nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi liền biếm mất không còn vết tích.
Hạ Diệp Chi nói muốn Ly đi cùng cô chẳng qua là vì không muốn đi dạo cùng Lưu Chiến Hằng mà thôi, nhưng Lưu Chiến Hằng cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh đã chỉ rõ nếu cô muốn đi dạo cùng Ly thì phải để Mạc Hạ ở lại.
Lưu Chiến Hằng rẩn thận trọng, vì sợ Hạ Diệp Chi ra ngoài rồi sẽ nghĩ cách bỏ trốn nên mới muốn giữ Mạc Hạ ở lại trong biệt thự.
Một khi gã đàn ông giỏi ngụy trang bằng lớp vỏ bọc dịu dàng và tử tế bộc lộ bản tính ích kỷ thật sự của anh ta thì đừng mong chờ gì nhiều ở anh ta nữa.
Lưu Chiến Hằng không còn là Lưu Chiến Hằng ngày xưa nữa rồi.
Xem ra, quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng không thể quay về như trước kia được nữa.
Cái gọi là tình bạn sống chết có nhau chẳng gì khác ngoài sự giả dối do Lưu Chiến Hằng tạo ra để đạt được ý đồ.
Hai người vừa đi khỏi cô liền cảm thấy Mạc Hạ đang kéo tay áo cô.
Cô cúi đầu thì thấy Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn mình, thầm thì: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại tức giận?”
Hạ Diệp Chi xoa má Mạc Hạ: “Bởi vì mẹ gặp phải chuyện buồn.”
Mạc Hạ nửa hiểu nửa không nói: “Vậy mẹ hãy vui lên một chút đi.”
Hạ Diệp Chi bật cười: “Có con ở đây đương nhiên mẹ sẽ vui hơn rồi.”
…
Hạ Diệp Chi không đồng ý đi dạo với Lưu Chiến Hằng nhưng anh ta cũng không ép buộc cô.
Có điều, Lưu Chiến Hằng cũng không ra khỏi nhà, cả Ly cũng ở lại biệt thự.
Nếu bây giờ có việc thì Hạ Diệp Chi thà đi tìm Ly chứ không muốn gặp Lưu Chiến Hằng chút nào.
Cô không muốn gặp Lưu Chiến Hằng, nhưng cô quan tâm đến cảm xúc của Mạc Hạ.
Tối hôm qua, Mạc Hạ gặp được Mạc Đình Kiên, nên tâm trạng rất tốt và muốn chơi ở phòng khách.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác ngoài việc chơi cùng cô bé.
Cô và Mạc Hạ đang ở trong phòng khách, Lưu Chiến Hằng cũng ở trong phòng khách.
Mạc Hạ đang chơi trò ghép hình, Lưu Chiến Hằng liền tới chơi cùng cô bé.
Hiện tại, Mạc Hạ vẫn còn cảm tình với Lưu Chiến Hằng nên chơi với Lưu Chiến Hằng rất vui.
Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh quan sát Lưu Chiến Hằng, đột nhiên cô nghe Lưu Chiến Hằng hỏi một câu: “Hạ Hạ rất vui sao?”
“Dạ!” Mạc Hạ gật gù.
Lưu Chiến Hằng liền hỏi tiếp: “Chuyện gì mà vui vậy, có thể kể cho chú Lưu nghe được không?”
“Tối qua con…” Mạc Hạ vừa nói, trái tim của Hạ Diệp Chi liền giật thót.
Không phải Mạc Hạ muốn nói chuyện tối qua gặp được Mạc Đình Kiên đấy chứ?
Hạ Diệp Chi thầm nghĩ, định tìm một lý do gì đó để ngắt lời Mạc Hạ.
Nhưng, đúng lúc này, Mạc Hạ lại nghiêng đầu tinh nghịch nháy mắt với Lưu Chiến Hằng, đặt ngón tay nhỏ bé lên miệng làm ra vẻ im lặng không được nói lớn, rồi thầm thì: “Mơ thấy ba! Tối qua con mơ thấy ba!”
Chỉ chút nữa thôi là Hạ Diệp Chi ngắt lời Mạc Hạ vì cô đã nghĩ ra lý do.
Nhưng kết quả Mạc Hạ lại có một bước ngoặt lớn khi nói cô bé nằm mơ thấy Mạc Đình Kiên…
Hạ Diệp Chi cảm thấy buồn cười, mà đúng là cô đã cười, nhưng sắc mặt của Lưu Chiến Hằng thì lại rất khó coi.
Mạc Hạ nói xong liền ra vẻ rất tò mò hỏi Lưu Chiến Hằng: “Chú Lưu ơi, chú biết ba con không?”
“Biết chứ.” Lưu Chiến Hằng miễn cưỡng duy trì vẻ mặt dịu dàng nhưng nụ cười thì hơi đơ.
Mạc Hạ nháy mắt rồi ngượng ngùng nói: “Hì hì, ba của con rất đẹp trai.”
Từ trước đến nay, Hạ Diệp Chi chưa từng nghe Mạc Hạ nói những lời như vậy, cũng chưa từng nghe cô bé khoe Mạc Đình Kiên đẹp trai gì gì đó, mà chỉ toàn nghe Thẩm Lệ nói.
Thẩm Lệ thích nựng Mạc Hạ, tính tình lại hoạt bát nên Mạc Hạ rất thích cô.
Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng sa sầm lại, anh ta đứng dậy nói với Mạc Hạ: “Con chơi tiếp đi, chú Lưu còn có công chuyện.”
“Vâng.” Mạc Hạ vốn rất nhạy cảm nhưng hiện đang ham chơi nên cũng chẳng quan tâm đến biểu hiện của Lưu Chiến Hằng, cô bé lại tiếp tục cắm cúi tự chơi ghép hình, trông khá là vô tâm.
Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh cũng chẳng nói gì.
Lưu Chiến Hằng đứng lên định đi thì có một gã đàn em nghiêm nghị đi vào.
“Thưa ngài.”
Tâm trạng của Lưu Chiến Hằng hiện không vui nên lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Gã đàn em liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi ghé vào lỗ tai Lưu Chiến Hằng nói gì đó.
Ngay lập tức, Hạ Diệp Chi liền thấy Lưu Chiến Hằng biến sắc, mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày, lại có chuyện gì đó xảy ra rồi chăng?
Lưu Chiến Hằng cũng liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi nói với tên đàn em: “Ra ngoài xem sao.”
Hai người đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi cũng tò mò muốn đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể làm cho Lưu Chiến Hằng khiếp sợ như vậy.
“Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi kéo tay của Mạc Hạ: “Mẹ muốn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài lạnh lắm.” Mạc Hạ quay lại nhìn cô và nói một cách nghiêm túc, cô bé còn ngân dài chữ “lạnh”, giọng điệu già dặn của cô bé nghe vô cùng dễ thương.
Hạ Diệp Chi xoa xoa lỗ mũi của cô bé: “Mẹ không sợ lãnh, con sợ sao?”
Mạc Hạ ngập ngừng rồi chĩa hai tay lên ra dấu, nũng nịu nói: “Vậy mẹ phải đội cho con cái mũ con thỏ.”
“Được!” Hạ Diệp Chi đồng ý xong lên lầu lấy mũ xuống cho Mạc Hạ đội, rồi dắt cô bé ra ngoài xem trò vui.
Cảnh vật trong sân khô héo khi đông về, mặc dù đã được chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn toát lên vẻ tiêu điều.
Lưu Chiến Hằng dẫn theo người đứng trước cổng biệt thự, có rất nhiều người nên Hạ Diệp Chi không nhìn rõ được tình hình ngoài đó, cô phải dắt Mạc Hạ đi lên phía trước, đứng lên bồn hoa để nhìn rõ hơn.
Sau khi đứng vững cô liền tập trung nhìn thì thấy một hình bóng quen thuộc giữa đám đông.
Hạ Diệp Chi biến sắc, thì thầm: “Mạc Đình Kiên?”
“Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn!” Mạc Hạ đứng bên cạnh, ôm chân cô ngước nhìn trông rất đáng thương.
Hạ Diệp Chi cúi xuống bế Mạc Hạ lên: “Con xem ai kìa?”
Mạc Hạ chỉ ra cổng, vui mừng quay sang nói với Hạ Diệp Chi: “Ba!”
Hạ Diệp Chi lúc này mới xác định là mình không nhìn lầm, đêm qua Mạc Đình Kiên bảo hôm nay sẽ quay lại gặp họ, Hạ Diệp Chi cứ nghĩ anh sẽ lại trèo lên cửa sổ nhưng không ngờ lại trực tiếp đến đây một cách quang minh chính đại như vậy!
.