Hạ Diệp Chi khuôn mặt trắng bệch đến không còn một giọt máu, từ từ đứng lên.
Cô nhìn cũng không nhìn Lưu Chiến Hằng, chỉ chú ý vào căn biệt thự đang bị ngọn lửa lớn bao quanh.
A Ly lúc đó cũng chạy đến.
Cô vừa đến thì thấy Hạ Diệp Chi đang định chạy về phía biệt thự, chớp chớp mắt nói: “Lửa lớn như vậy, cô ta định xông vào trong sao?”
Khi một người bị lòng đố kị làm cho mờ mắt, tự nhiên sẽ không thể nhìn thấy những ưu điểm của người mà mình đố kị.
A Ly rất xem thường Hạ Diệp Chi, cho rằng chắc cô ta chỉ làm bộ như vậy thôi, căn bản không thể dám xông vào bên trong.
Bây giờ ngọn lửa lớn như thế, nếu Hạ Diệp Chi xông vào thì chỉ có con đường chết thôi, nhất định sẽ bị thiêu sống.
Lưu Chiến Hằng không nói gì, chỉ nhìn theo Hạ Diệp Chi chạy vào bên trong.
A Ly thấy Lưu Chiến Hằng không lên tiếng nên bản thân cũng không nhiều lời nữa.
Lúc đó Hạ Diệp Chi đã tiến tới rất gần biệt thự, chỉ một bước nữa thôi là sẽ vào bên trong.
A Ly vẻ mặt hốt hoảng: “Hạ Diệp Chi, cô ta…”
“Tiên sinh, tôi sẽ đi đưa Hạ Diệp Chi về đây”, nói xong làm ra vẻ sắp chạy lên phía trước.
Nhưng Lưu Chiến Hằng trong lúc đó lại gọi cô ta lại: “Không cần, để cô ấy chịu chút khổ cũng được.”
“Chẳng may cô ta bị thương thì sao? Cơ thể cô ta không được để chịu tổn thương…” A Ly nói xen lẫn chút nôn nóng.
Còn Lưu Chiến Hằng vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh đứng ở đó, không nói câu nào.
Anh ta không nói, A Ly cũng không thể tự ý hành động, chau chau mày đứng nguyên ở đó, sắc mặt căng thẳng.
Hạ Diệp Chi chạy đến phía trước biệt thự, khói đen xông lên làm cô ho sặc sụa, lửa cháy rần rần làm cho mặt cô ta nóng rát.
Cô nhìn theo ngọn lửa, phát hiện một căn phòng gần đó vẫn chưa phát lửa, liền quay sang từ căn phòng đó chạy vào bên trong.
Trong phòng khói bay mù mịt, Hạ Diệp Chi vừa bước vào đã ho liên tục không ngừng.
Cô cố kìm nén cơn ho, miệng gọi tên Mạc Hạ.
“Hạ Hạ!”
“Hạ Hạ, con có ở bên trong không? Là mẹ đây?”
Cô càng đi sâu vào trong, khói ngày càng dày đặc, hơi nóng như muốn thiêu đốt người.
Cô từ từ đi vào nơi có lửa, mím chặt môi bước vào trong.
Cô vô cùng khó khăn bước từng bước vào trong, tốc độ rất chậm, thỉnh thoảng lại còn phải né tránh các mảnh vỡ dưới đất.
Hạ Diệp Chi không quá quen thuộc bố cục trong căn biệt thự, cô đi qua một căn phòng mới từ từ nhớ lại phương hướng của phòng khách và vị trí căn phòng của Mạc Hạ.
Khi cô bước đến cửa phòng khách, nhìn thấy biển lửa trước mặt, gần như đứng không vững, lảo đảo khụy hai đầu gối xuống đất.
“Không thể nào… không thể nào!, phía trước còn có chiếc cầu thang?”
Phòng khách đã bị thiêu cháy gần hết.
Vừa nãy khi cô ta ở ngoài nhìn vào, căn biệt thự đã bị cháy một nửa.
Cho dù không muốn tin nhưng thời khắc này cảnh tượng trước mắt nói cho cô biết, căn phòng của Mạc Hạ ở phía bên kia đã bị thiêu trụi.
Một sự ớn lạnh phút chốc xuất hiện trong người cô.
Phía trước rõ ràng là biển lửa nóng như thiêu đốt nhưng toàn thân Hạ Diệp Chi lúc đó lại thấy ớn lạnh đến thấu xương.
Lúc cô bị Lưu Chiến Hằng dẫn đi, Mạc Hạ vẫn còn đang ngủ.
Ngọn lửa lớn như vậy, nhất định là con bé vừa bước ra đã bị….
Cô nhắn tin cho Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên
nhận được tin nhắn nhất định sẽ đến đây tìm Mạc Hạ…
Cô ta không dám tiếp tục nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo nữa.
Cô không tin!
Cô không tin cả Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên đều ở trong này!
Nhưng phải làm sao để xác nhận họ không ở trong này?
Cô phải vào trong xem, nhất định phải vào trong xem xem.
Đột nhiên, cô thấy dưới đầu gối có cảm giác rất mất.
Cúi đầu xuống, cô phát hiện dưới đất đều là nước.
Quay đầu lại, phát hiện nước chảy ra từ nhà bếp, nhà bếp lại ở gần phòng khách, từ nhà bếp chảy ra nhiều nước như vậy, nhất định là ống nước vỡ rồi.
Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần, đứng dậy đi đến chỗ nhà bếp.
Nhà bếp đã biến thành một biển nước mênh mông.
Hạ Diệp Chi cởi hết quần áo trên người ra, để toàn thân thấm nước sau đó cũng để áo khoác thấm nước rồi đội quần áo xông vào biển lửa.
Thời khắc đó, Hạ Diệp Chi đã nghĩ tới rất nhiều điều.
Nếu Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ ở trong đó, cô ta cũng sẽ không ra ngoài nữa.
Cô đã chứng kiến nhiều người trải qua sinh li tử biệt, bản thân cô cũng đã trải qua rồi.
Càng là những người như thế sẽ càng biết trân trọng tất cả những gì đang có.
Có người đã từng nói, con người sống trên đời này, cho dù là không có người thân, chỉ có một mình cũng phải sống thật tốt.
Nhưng nếu chỉ còn một mình, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Mục đích để sống là gì?
Nếu những chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ cô còn có thể nói một vài lời an ủi.
Nhưng khi xảy ra với bản thân mình, cô cảm thấy, thật sống không nổi nữa.
Muốn phấn chấn và tiếp tục sống, quá khó rồi!
Hạ Diệp Chi ngửi thấy mùi giày bị đốt cháy nhưng vẫn kiên quyết vào trong.
Có một điều bất ngờ là, bên trong còn một nơi lửa cháy không quá lớn nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Cô không có gì lấy làm kinh ngạc nếu một lúc sau đây, cô sẽ bị “nướng chín”.
“Hạ Hạ! Mạc Đình Kiên!….”, Hạ Diệp Chi vừa cất tiếng đã không chịu nổi phải ho lên.
(Loảng xoảng)
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng kêu, tưởng là gần đó có đồ gì rơi xuống, nhưng khi quay đầu lại nhìn, cô lại thấy có bóng người ở ngã rẽ đằng kia…
…….
Ở ngoài biệt thự
Đã qua mười mấy phút, vẫn chưa thấy Hạ Diệp Chi ra ngoài, Lưu Chiến Hằng thực sự có chút lo sợ.
A Ly vẻ mặt rất sốt ruột nhưng cũng không dám nói câu nào.
Lưu Chiến Hằng nhìn căn biệt thự, khuôn mặt xám xịt: “Vào trong đó xem.”
Khi họ vào trong đã không thấy bóng dáng của Hạ Diệp Chi.
A Ly vẻ mặt biến sắc: “Không phải đã chạy rồi chứ?”
“Cô ấy chạy về hướng nào?”, Lưu Chiến Hằng quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lùng.
A Ly nhìn xung quanh bốn phía, ngoài chỗ Hạ Diệp Chi đã bước vào, thực sự không còn chỗ nào có thể chạy được nữa.
“Không lẽ nào…” , A Ly hướng ánh mắt về phía đám lửa, vẻ mặt không dám tin.
“Vào trong tìm cô ấy”, Lưu Chiến Hằng vừa hạ lệnh, những thuộc hạ đã được huấn luyện đi theo sau chuẩn bị xông vào biển lửa cứu người.
A Ly đang do dự không biết có nên vào hay không, lúc đó Lưu Chiến Hằng lên tiếng: “Cô không cần vào đó.”
A Ly nghe xong sững sờ một lúc, mắt lập tức sáng lên: “Dạ.”
Thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng vào trong chưa được bao lâu đã cứu được Hạ Diệp Chi đang trong tình trạng hôn mê.
Gương mặt vốn trắng ngần của Hạ Diệp Chi giờ bị khói xông lên đến mức không nhận ra, quần áo trên người còn bị ướt hết, không mặc áo khoác ngoài.
Lưu Chiến Hằng sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, sau đó liền đi ra phía ngoài.
“Đi.”, A Ly đi phía sau.
Họ đưa Hạ Diệp Chi ra khỏi biệt thự, trực tiếp lên xe rời đi.
Chiếc xe dần dần đi xa, một người từ trong đám cháy bước ra.
Và người này trên người đang mặc chiếc áo khoác đã thấm nước của Hạ Diệp Chi, anh ta đứng ở đó một lúc, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì mới bắt đầu bước ra.
.