Mạc Đình Kiên hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi đang đứng cách đó không xa.
Qua mấy giây, anh mới từ từ mở miệng: “Lưu Chiến Hằng từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì mà không có chuẩn bị kỹ càng, tin tức hắn đưa Hạ Diệp Chi đến buổi yến hội này, cũng là do hắn cố tình để lộ ra.”
Thời Dũng nghĩ ngợi một lát, hỏi tiếp: “Anh ta làm vậy là có ý gì? Anh ta cố ý để lộ tin tức dụ chúng ta tới đây, tôi có thể hiểu.
Nhưng, anh ta không lo chúng ta sẽ nhân cơ hội này đưa thiếu phu nhân về sao?”
“Cậu cảm thấy Hạ Diệp Chi sẽ chịu theo chúng ta về sao?” Thanh âm của Mạc Đình Kiên lại lạnh hơn mấy phần, hàm dưới anh cũng căng cứng lại, cả người đều toát ra nộ khí cực độ.
“Ý của thiếu gia là…” Thời Dũng nói đến đây, cũng ngẩng đầu đưa tầm mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Phản ứng trước đây của Hạ Diệp Chi, bọn họ thấy rất ổn.
Nhưng Hạ Diệp Chi này rất lạ, không hề giống bình thường một chút nào.
“Có khi nào thiếu phu nhân là cố ý diễn kịch cho Lưu Chiến Hằng xem không ?” Thời Dũng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.
“Lưu Chiến Hằng không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác, hắn chỉ tin tưởng một mình hắn.
Hắn và Hạ Diệp Chi từng ở bên nhau, đương nhiên hắn biết Hạ Diệp Chi là người như thế nào, cho dù người phụ nữ ngu ngốc đó có diễn xuất đỉnh như thế nào đi nữa, cậu nghĩ Lưu Chiến Hằng sẽ dễ tin vậy chắc.”
Lúc Mạc Đình Kiên nói mấy lời này, anh vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến cho Thời Dũng phải bất ngờ.
Nếu như là Mạc Đình Kiên trước đây, đừng có nói là bình tĩnh phân tích sự tình như vậy, hồi nãy mà vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng đứng cạnh nhau thân mật như vậy thôi, anh có lẽ đã nhịn không nổi mà xông lên ra tay rồi.
“Ý của thiếu gia là thiếu phu nhân không có diễn kịch?” Thời Dũng vốn nghĩ mình đã đoán đúng rồi, nhưng Mạc Đình Kiên nói như vậy, não của anh cũng hơi hồ đồ rồi.
“Nếu như thiếu phu nhân không có diễn kịch, vậy cô ấy bị làm sao?” Thời Dũng cũng tiếp xúc với Hạ Diệp Chi lâu như vậy rồi, vậy mà anh cũng không rõ cô ấy là người như thế nào.
“Lần trước lúc gặp thiếu phu nhân ở biệt thự, tôi có đưa cây bút bi của cậu cho cô ấy, cô ấy lúc đó cũng không có gì bất thường.”
Trận hỏa hoạn lần trước, vì Mạc Đình Kiên ở trong đó quá lâu, nên bị ngạt đến hôn mê.
Nhưng cho dù là như vậy, Mạc Đình Kiên vẫn cố gắng về đó tìm đồ.
Thời Dũng vì hết cách, nên đành đánh ngất anh, bảo vệ sĩ đưa anh đi trước, còn anh giúp Mạc Đình Kiên về đó tìm đồ.
Ai ngờ lại gặp Hạ Diệp Chi ở đó.
Tình cảnh lúc đó như vậy, đám người của Lưu Chiến Hằng vẫn canh giữ bên ngoài, anh cũng không có cách nào để cứu Hạ Diệp Chi đi.
Chỉ có thể đưa cây bút bi của Mạc Đình Kiên cho cô, để cô yên tâm đợi bọn họ đến cứu,
Thời Dũng biết cây bút đó rất quan trọng với Mạc Đình Kiên, nên Hạ Diệp Chi đương nhiên cũng biết.
Nhưng mới có mấy ngày gặp lại cô, cô lại trở nên khác trước kia như vậy.
Mạc Đình Kiên hơi rũ mắt xuống, thốt ra hai chữ: “Thôi miên.”
“Thôi miên?” Thời Dũng lặp lại lời của Mạc Đình Kiên.
“Lưu Chiến Hằng không tin tưởng người khác, chỉ tin bản thân hắn.
Nếu không tại sao hắn lại dám đưa Hạ Diệp Chi đến trước mặt tôi?” Mạc Đình Kiên nói xong, trên mặt đã tràn ngập lạnh băng.
“Nhưng trước đây, thiếu gia hoàn toàn quên mất thiếu phu nhân, còn thiếu phu nhân lúc nãy, là vẫn còn nhớ tới chúng ta.”
Thời Dũng lúc nãy cũng có nghĩ đến, Hạ Diệp Chi có thể bị thôi miên rồi.
Nhưng mà, Hạ Diệp Chi rõ ràng vẫn còn nhớ bọn họ, nên Thời Dũng cũng không nghĩ đến khả năng này nữa.
“Ý nghĩa của việc thôi miên không phải là khiến một người mất đi ký ức, mà là một loại điều khiển ý thức và tinh thần.” Mạc Đình Kiên nói xong liền đứng dậy.
Anh chỉnh sửa bộ tây trang đang mặc trên người, dáng vẻ giống như là muốn đi đâu đó.
“Thiếu gia đi đâu vậy?” Thời Dũng hỏi.
“Không cần đi theo tôi, cứ canh chừng Lưu Chiến Hằng đi.”
Mạc Đình Kiên chỉ vứt lại một cậu, sau đó liền nhanh chóng biến mất trong biển người.
Thời Dũng quay đầu nhìn về phía của Lưu Chiến Hằng, mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Hạ Diệp Chi không còn ở bên cạnh hắn nữa.
…..
Mạc Đình Kiên xuyên qua đám người, đi về hướng nhà vệ sinh phía sau.
Anh trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nữ.
Lúc anh bước vào, Hạ Diệp Chi vừa lúc bước ra từ phòng bên cạnh.
Lúc cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cô hơi sững sờ một chút, sau đó khoanh tay lại, cô cười nói mang theo ý chế nhạo: “Anh Mạc từ khi nào lại có sở thích đi vào nhà vệ sinh nữ vậy, tôi vậy mà lại không biết nha.”
Mạc Đình Kiên không có nói gì, nhấc chân bước về phía trước, áp sát cô.
Sắc mặt cô rõ ràng cứng ngắt lại, nhìn thấy anh càng ngày càng bước đến gần, cô cũng không có lùi lại một bước nào.
Mạc Đình Kiên đi tới trước mặt cô, thanh âm trầm thấp mang theo một vẻ thấp thỏm không dễ bị nhìn ra: “Chuyện này là sao?”
“Anh Mạc nói gì tôi thật sự không hiểu.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền lách người qua anh để đi ra.
Mạc Đình Kiên sao mà có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Anh vươn tay túm lấy cánh tay của Hạ Diệp Chi, trầm thấp nói: “Nói rõ ra.”
Lúc này, có một vị khách nữ bước vào, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Mạc Đình Kiên lại ở trong đây, hơi hoảng hốt mà nói: “Anh này, đây là nhà vệ sinh nữ, mời anh ra ngoài!”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày của anh tràn ngập vẻ hung bạo: “ Cút!”
Vị khách nữ thấy vậy, đâu dám ở lại nữa, cô nhìn Hạ Diệp Chi một cái rồi quay người đi.
Hạ Diệp Chi nhân cơ hội giằng tay của Mạc Đình Kiên ra.
Nhưng Mạc Đình Kiên nắm tay cô quá chặt, cô căn bản không thoát được.
Hai người họ giằng co nhau, một người thì muốn níu kéo người kia, còn người kia thì muốn thoát ra.
Giữa cuộc giằng co, điện thoại của hai người đều bị rơi xuống đất.
Cũng không biết Hạ Diệp Chi lấy sức lực từ đâu, cô đẩy Mạc Đình Kiên ra, quỳ gối xuống nhặt điện thoại lên.
Điều trùng hợp chính là, điện thoại của họ đều cùng một thương hiệu, cùng một kiểu dáng.
Hạ Diệp Chi nhìn hai chiếc điện thoại giống y nhau, liền nhặt chiếc điện thoại ở gần với Mạc Đình Kiên nhất.
Nhưng chiếc điện thoại ở gần với Mạc Đình Kiên nhất, chính là của anh, vốn không phải của cô.
Hạ Diệp Chi không thể không biết,
Nhưng cô chính là cố ý nhặt điện thoại của Mạc Đình Kiên lên.
Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại của anh, nhấn nút nguồn, màn hình điện thoại sáng lên.
Cô bấm bấm trên màn hình điện thoại của Mạc Đình Kiên, sau đó giơ điện thoại lên trước mặt anh, chỉ vào tấm ảnh nền là hình ảnh của cô trên điện thoại anh, hỏi: “Anh Mạc, anh đây là đang làm gì đây? Lấy cái hình này làm hình nền, hư tình giả ý cho ai xem đây?”
Con ngươi của Mạc Đình Kiên thâm trầm lại: “Anh có hư tình giả ý hay không, em không biết sao?”
“Thật buồn nôn!” Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, bỗng “ cạch” một cái, điện thoại đã bị cô ném mạnh ra bên ngoài.
Mạc Đình Kiên nhíu chặt mày: “Hạ Diệp Chi, em điên rồi sao?”
“Tôi sớm đã điên rồi, từ lúc anh bỏ mặc tính mạng của Hạ Hạ, tôi đã điên rồi! Anh đợi đó đi, tôi không tha cho anh đâu!” Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói xong, liền nhặt điện thoại của mình lên, xoay người rời đi.
Còn lại Mạc Đình Kiên ở đó, trong lòng khó hiểu.
Ảnh nền và ảnh màn hình khóa của Mạc Đình Kiên đều là ảnh của Hạ Diệp Chi, nhưng màn hình khóa của anh có cài mật khẩu, màn hình khóa sáng lên, Hạ Diệp Chi đã có thể nhìn thấy ảnh của cô ấy, nhưng cô ấy lại cố ý nhập mật mã mở khóa điện thoại của anh.
.