Anh có thể nhìn ra được là cô đã ráng hết sức thông qua việc cố ý lấy điện thoại của anh khi nãy.
Đến một lúc sau khi cô cố ý mở khóa điện thoại thì Mạc Đình Kiên đã hiểu ngay, cô ấy muốn mượn hành động này để nói gì đó với anh
Mạc Đình Kiên bắt đầu suy đoán, có thể Hạ Diệp Chi bị Lưu Chiến Hằng thôi miên rồi.
Vừa nãy Hạ Diệp Chi có nói, anh không quan tâm đến mạng sống của Mạc Hạ?
Lưu Chiến Hằng cố ý lợi dụng việc này để thôi miên Hạ Diệp Chi à?
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Hạ Diệp Chi âm thầm truyền tin tức cho mình là đã biết Lưu Chiến Hằng thôi miên thất bại rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của anh với Hạ Diệp Chi, cô ngốc Diệp Chi này hẳn là muốn lấy thân mình ra làm vật thử nghiệm, tính nhân cơ hội này điều tra chuyện gì đó của Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lạnh ngắt như tiền.
Anh cần một cô gái tự lấy thân mình ra làm chuột bạch từ khi nào cơ chứ?
Tự cho mình là đúng!
Cô gái ngốc nghếch ấy vẫn cứ tự cho mình là đúng!
Mạc Đình Kiên càng nghĩ càng thấy tức, thế là đùng đùng giận dỗi bước ra ngoài.
Nhưng lúc đi ngang qua cái điện thoại bị Hạ Diệp Chi quăng đi mất, anh vẫn dừng chân lại nhặt nó lên.
Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được bao xa đã đụng mặt Lưu Chiến Hằng ngay.
Anh ta săm soi Mạc Đình Kiên cứ như đang kiểm tra kết quả vậy.
Sự tức giận còn in rõ rành rành trên mặt anh, anh ta làm sao không nhận ra cho được.
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng khó mà che giấu được sự đắc ý: “Anh Mạc trông có vẻ không vui lắm ha”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn anh ta vài giây rồi đột nhiên thẳng tay đấm mạnh vào mặt Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng không né được, chỉ biết ráng chịu một đòn.
Nhưng mà, sắc mặt của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Mạc Đình Kiên không kiềm chế được mà đánh anh ta có nghĩa là kế hoạch của anh ta đã thành công mỹ mãn rồi.
Anh ta thành công dùng Hạ Diệp Chi kích thích Mạc Đình Kiên, làm cho Mạc Đình Kiên tức điên lên được.
Hễ là người thì đều có điểm yếu, phải biết dùng mưu để dập tắt ý chí chiến đấu của đối phương
Mà điểm yếu của Mạc Đình Kiên chính là Hạ Diệp Chi.
Chỉ cần anh ta lợi dụng Hạ Diệp Chi đến đối phó với Mạc Đình Kiên là được rồi, không cần phải tự mình ra tay chi nữa, thể nào Mạc Đình Kiên cũng là kẻ thua cuộc mà thôi.
Lúc này mới nhìn thấy tác dụng, hiệu quả cũng tốt thật.
Lưu Chiến Hằng giơ tay lau vết máu bên khóe môi, rồi cười tươi roi rói nói: “Anh Mạc ra tay đánh tôi thế này thật mất giá quá”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì?” Mạc Đình Kiên xách áo Lưu Chiến Hằng lên, trợn trừng nhìn anh ta với ánh mắt hung bạo.
Lưu Chiến Hằng thấp hơn Mạc Đình Kiên một chút, Mạc Đình Kiên có ưu thế về chiều cao, lúc tóm anh ta lên trông có càng có vẻ khí thế hơn người.
“Tôi phục anh thật, đến giờ phút này rồi mà còn có lòng dạ nói mỉa cho được.” Ý cười trên gương mặt Lưu Chiến Hằng nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt anh ta chẳng lộ ra chút sợ hãi nào.
Vào thời điểm ấy, Thời Dũng vội vàng đuổi đến từ phía bên kia.
“Cậu chủ ạ” Anh ta vừa nhìn thấy cảnh này liền sững người ra, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thời Dũng rồi nói: “Đưa Hạ Diệp Chi về.”
Trên mặt Thời Dũng lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời anh: “Dạ”
Mạc Đình Kiên ném Lưu Chiến Hằng ra như ném miếng giẻ rách.
Lưu Chiến Hằng đã đoán trước được rồi nên vẫn có thể giữ cho mình đứng vững, không bị ngã sóng xoài ra đất.
“Anh cũng không hỏi ý Diệp Chi xem cô ấy có muốn về cùng anh không à!” Tiếng nói của Lưu Chiến Hằng phấp phới chút hào hứng.
Anh ta quá ư là trông đợi được nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại của Mạc Đình Kiên.
“Cho dù cô ấy có đồng ý hay không thì vẫn là người của tôi! Cho dù cô ấy chết đi, thì cũng chỉ là quỷ của riêng Mạc Đình Kiên tôi mà thôi! Cậu là cái thá gì!”
Mạc Đình Kiên không hề giấu giếm sự mỉa mai trào lên trong ánh mắt, dường như Lưu Chiến Hằng chỉ là thứ đồ rác rưởi không xứng để anh quan tâm vậy.
Thứ làm cho Lưu Chiến Hằng ghét nhất chính là gương mặt tràn trề tự tin, không màng đến bất kỳ thứ gì này của Mạc Đình Kiên.
Vào thời điểm hiện tại, rõ ràng anh ta mới là người chiến thắng, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn cứ tỏ ra cao cao tại thượng như ngày nào, bễ nghễ nhìn anh ta bằng nửa con mắt như một đấng quân vương.
Đây cũng chính là điều làm anh ta không cam lòng nhất.
“Anh ích kỷ như vậy, trước nay đều không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Chi, chỉ biết ép buộc cô ấy làm theo ý mình, anh nói cô ấy là người của anh chẳng qua là tự lừa dối chính mình mà thôi!”
Lưu Chiến Hằng bật ho vài tiếng rồi mới chầm chậm đứng dậy.
Mạc Đình Kiên trào phúng: “Vậy thì cũng mạnh hơn cậu.”
Sau đó liền quay người bỏ đi.
Lưu Chiến Hằng đứng nguyên tại chỗ, lửa giận lan dần lên ánh mắt.
Anh ta bực mình hét lên một tiếng rồi nhấc tay đấm mạnh vào tường.
“Mạc Đình Kiên! Tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu!”
Lúc Mạc Đình Kiên bước vào phòng họp thì nhìn thấy Thời Dũng ngay.
Anh ta cố ý nán lại chỗ này đợi anh đến.
Mặc dù khi nãy Mạc Đình Kiên nói muốn đưa Hạ Diệp Chi về nhà, nhưng mà Thời Dũng lại cảm thấy không ổn lắm, không biết mình có nên làm như vậy không.
“Thưa cậu chủ, cần phải đưa mợ chủ về nhà thật ạ?” Vừa nhìn thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên là Thời Dũng đã hỏi ngay.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không đưa cô ấy về thì để cô ấy ở đây đong đưa ong bướm với gã đàn ông khác à?”
Thời Dũng tự nhiên cảm thấy gần gũi ghê.
Đây mới là cậu chủ mà anh ta biết chứ.
Tính tình nóng nảy, không chịu được chuyện mợ chủ gần gũi với người khác.
“Dạ” Thời Dũng vâng lời sai người đi cản Hạ Diệp Chi lại.
Lúc ấy bữa tiệc sinh nhật cũng sắp bước vào hồi kết rồi.
Có vài người đã ra về nhưng nơi này vẫn còn đông đúc lắm.
Hạ Diệp Chi cũng tính rời đi luôn, cô đứng trong một góc phòng gọi điện thoại cho Lưu Chiến Hằng.
Từ sau khi bước vào phòng tiệc đã chẳng thấy bóng dáng Lưu Chiến Hằng đâu, tới giờ vẫn chưa trở lại, cô đang tính gọi cho anh ta thử xem sao.
Chỉ có điều, mới gọi còn chưa để ai kịp bắt máy đã có có người giựt lấy điện thoại của cô, rồi còn bấm hủy cuộc gọi mất.
Thời Dũng cầm lấy di động, nhẹ nhàng gật đầu: “Chào mợ chủ.”
“Làm gì vậy? Trả điện thoại lại cho tôi mau!” Hạ Diệp Chi nhìn thấy người đến là Thời Dũng bèn lạnh mặt, cô chìa tay ra nói: “Trả điện thoại lại cho tôi!”
Thời Dũng đứng sừng sững trước mặt cô: “Thưa mợ chủ, chúng tôi đến đón cô về nhà đây ạ.”
Hạ Diệp Chi cao giọng gọi tên anh ta: “Thời Dũng!”
Sắc mặt của Thời Dũng vẫn không thay đổi, giọng nói đượm vẻ chân thành và ấm áp: “Mợ chủ muốn tự mình về, hay để chúng tôi “mời” mợ ạ?”
Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “mời” là có ý muốn nói cho Diệp Chi biết, nếu cô không chủ động đi theo bọn họ thì bọn Thời Dũng sẽ ép buộc cô đi theo.
Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Nếu tôi cứ không theo cậu về thì sao?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể “mời” thôi vậy.” Thời Dũng cung kính đáp lời.
“Đúng là chủ nào tớ nấy.” Hạ Diệp Chi thầm mỉa mai Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng không quen lắm với kiểu cách nói chuyện quái gở thế này của Hạ Diệp Chi.
Anh ta mím môi, vờ như không nghe hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói cùa cô: “Ý của mợ chủ là?”
“Ai là mợ chủ của anh, tôi gánh vác không nổi đâu.” Hạ Diệp Chi nói rồi bèn đẩy anh ta ra: “Tránh đường!”
Cô còn chưa đi được bao xa đã chợt ngừng bước.
Không biết Mạc Đình Kiên đã đến từ lúc nào mà giờ đang đứng chặn đường lui của cô.
“Không nghe Thời Dũng nói gì à? Anh đón em về nhà.”
Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô, ánh mắt rất đỗi nghiêm túc.
.