Hạ Diệp Chi ngẩng người nhìn loạt động tác lưu loát uyển chuyển của Mạc Đình Kiên, cả người đều sững sờ.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào anh một lát, rồi mới vươn tay lên lấy điếu thuốc trên tay anh xuống, thấp giọng nói : “ Anh đừng có làm loạn.”
Anh để mặc cho Hạ Diệp Chi rút điếu thuốc từ trên hai ngón tay của anh, rồi nhìn cô quay người lại dập điếu thuốc, từ đầu tới cuối anh cũng không có mở miệng nói tiếng nào.
Hạ Diệp Chi hít vào một hơi, sau đó quay người lại nói với Mạc Đình Kiên : “ Em rất nghiêm túc đó Mạc Đình Kiên, anh suy nghĩ một chút được không!”
Mạc Đình Kiên vẫn không nói gì, nhấc chân bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi vốn muốn đi tìm Thẩm Lệ, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên để càng ít người biết càng tốt, nên quyết định không đi nữa.
…..
Lúc nãy ở buổi yến hội, mọi người đều không ăn gì cả.
Nên lúc gần 11 giờ, người làm đã chuẩn bị một bữa ăn khuya.
Thời Dũng lên gọi Hạ Diệp Chi xuống ăn khuya.
Lúc Hạ Diệp Chi xuống dưới, những người khác đều đã an tọa trên bàn ăn.
Chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn qua nhìn lại, rồi ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Cô vừa ngồi xuống, liền cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình.
Mạc Đình Kiên cầm đũa lên, không mạnh không nhẹ gõ lên miệng chén một cái, những người khác đều hiểu ý ngầm của Mạc Đình Kiên nên đều dời ánh mắt đi nơi khác, cúi đầu bắt đầu dùng cơm.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy ánh mắt của họ đôi lúc vẫn dán lên người mình.
Từ khi cô ngồi xuống bàn, cho đến lúc ăn xong cơm, cô không hề mở miệng nói tiếng nào, cũng không có nhìn người khác.
Mạc Đình Kiên cũng y như vậy.
Ăn xong cơm, những người khác đều rời khỏi phòng ăn.
Phòng ăn rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
“ Khi nào thì anh sẽ để em đi?” Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn ăn, quay đầu qua nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cũng quay qua nhìn cô : “ Hạ Diệp Chi, anh nói lại lần cuối cùng, đừng bao giờ hy vọng anh sẽ đồng ý.”
Hạ Diệp Chi thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa.
…..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Diệp Chi vừa thức dậy, thì liền bị Mạc Đình Kiên lôi lên xe.
Điểm đến là sân bay.
Tối hôm qua Mạc Đình Kiên đã nói hôm nay sẽ lên máy bay về thành phố Hà Dương.
Mạc Đình Kiên nói được làm được, không có gạt cô.
Lúc mới tới nước M, chỉ có hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên .
Bây giờ bọn họ về, là một đám người cùng về.
Có điều Thẩm Lệ bây giờ đã là người trong giới giải trí, vì để tránh những phiền phức không cần thiết, nên không đi chung máy bay với họ.
Soát vé, kiểm tra an ninh.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Cho đến khi đăng ký….
Bọn họ gặp Lưu Chiến Hằng ở khoang hạng nhất.
“ Anh Mạc, trùng hợp vậy.” Ly đi theo phía sau Lưu Chiến Hằng, hai người một trước một sau chặn ở lối đi.
Mà Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cũng là người trước người sau đứng ở lối đi.
Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi.
Nhưng Hạ Diệp Chi không có nhìn Mạc Đình Kiên, chỉ gật đầu với Lưu Chiến Hằng.
Một giây sau, Mạc Đình Kiên liền kéo Hạ Diệp Chi đi vô nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, Mạc Đình Kiên đóng cửa “ rầm” một cái, sau đó đè Hạ Diệp Chi lên cửa.
“ Hạ Diệp Chi!” Mạc Đình Kiên như là đang nghiến răng thốt ra từng chữ.
Hạ Diệp Chi thậm chí còn nghĩ, một giây sau thôi anh sẽ ra tay đánh cô mất.
Nhà vệ sinh rất nhỏ hẹp, cả người Hạ Diệp Chi dường như là đang bị hơi thở của Mạc Đình Kiên bao quanh.
Áp lực mạnh mẽ khiến cô không thể tự chủ mà toát mồ hôi hột.
Mạc Đình Kiên mà điên lên, cô cũng không dám chắc anh sẽ làm ra chuyện gì.
Cô sợ nếu cô mở miệng nói gì đó, sẽ chọc Mạc Đình Kiên tức thêm nữa, nên cô dứt khoác không nói gì cả.
Ai mà ngờ, nhìn thấy bộ dạng rũ mắt nhìn xuống và không nói gì của cô lại càng châm thêm lửa giận của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên hít vào một cái thật sâu, cố gắng kiềm chế tức giận, nói : “ Hạ Diệp Chi, em thật sự nghĩ anh rất có nhẫn nại hả?”
Ngay lập tức, Hạ Diệp Chi liền đưa ra câu trả lời chắc chắn : “ Không có.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên u ám, anh vươn tay nắm chặt cằm của Hạ Diệp Chi : “ Khi nào thì em mới học được cách ngoan ngoãn hơn hả? Càng không cho em làm, em lại càng muốn làm! Anh không cho em mạo hiểm, em lại nói hành trình của chúng ta cho Lưu Chiến Hằng biết!”
“ Không sai, là em nói với anh ta, nói hôm nay các người phải về thành phố Hà Dương.” Mạc Đình Kiên cũng biết hết rồi, nên cô cũng đành thẳng thắng với anh.
Đích thực là do cô nói với Lưu Chiến Hằng, nói hôm nay Mạc Đình Kiên bọn họ sẽ về thành phố Hà Dương, cho nên Lưu Chiến Hằng mới xuất hiện trên chuyến bay này.
Mạc Đình Kiên tức giận cực độ, anh cười lên một tiếng!
Hạ Diệp Chi rụt cổ lại, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên như vậy càng đáng sợ hơn.
Anh tức giận, nhưng anh có thể làm gì được Hạ Diệp Chi chứ?
Mạc Đình Kiên cắn chặt răng, anh hận anh không thể chỉnh đốn Hạ Diệp Chi một trận, anh chỉ có thể cắn một cái lên môi cô để trả đũa thôi.
Nhưng cái cắn môi này của anh, đích thực có hơi hung bạo, anh trực tiếp cắn nát môi của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đau đến nổi rên lên một tiếng, cô vươn tay muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không thể.
Mạc Đình Kiên vẫn năm chặt cằm của cô, hỏi : “ Đau không?”
Hạ Diêp Chi trừng anh : “ Anh thử để em cắn đi, rồi sẽ biết?”
“ Có đau cũng để anh chịu!” Mạc Đình Kiên vươn tay lên môi cô, ấn lên chỗ vừa bị anh cắn rách, hung hăng nói một câu : “ Sớm muộn cũng có ngày bị em làm cho tức chết thôi!”
Nói xong, anh đẩy Hạ Diệp Chi qua một bên, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ở lại, đứng trước gương soi một cái.
Chỗ bị Mạc Đình Kiên cắn rách quá rõ ràng rồi, người ta nhìn một cái cũng biết là đã có chuyện gì.
Nhưng cô cũng không có cách nào để che cả, Hạ Diệp Chi đành phải để bộ dạng như vậy mà đi ra ngoài.
Cô từ nhà vệ sinh đi tới chỗ ngồi của mình phải đi qua chỗ ngồi của Lưu Chiến Hằng và Ly.
Cô cũng không còn cách nào để tránh né mắt đối mắt với bọn họ.
Lúc Hạ Diệp Chi đi ngang qua bọn họ, tầm mắt của Lưu Chiến Hằng dán lên khuôn mặt cô cỡ 3 giây, sau đó sắc mặt hắn lộ ra một biểu cảm cười như không cười.
Hạ Diệp Chi nhìn anh ta một cái, cũng không có nói gì, cô cúi đầu đi thẳng về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đang gõ gõ bấm bấm gì đó trên máy tính, Hạ Diệp Chi ngồi xuống bên cạnh anh, anh cũng không thèm nhìn cô một cái.
Hạ Diệp Chi đoán anh ấy bây giờ chắc vẫn đang phát hỏa.
Có lần nào Mạc Đình Kiên đã thực sự nổi giận với cô chưa nhỉ?
Hết giận rồi, cũng làm lành lại đúng không?
Nhưng mà lần này, hình như không giống hồi trước lắm.
Hạ Diệp Chi quay qua hướng khác, kêu tiếp viên hàng không lấy cho cô một tấm chăn lông, sau đó đắp chăn lên, chỉnh lại ghế ngồi rồi ngủ.
Lúc Mạc Đình Kiên tắt máy tính, thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi đã ngủ say.
A, đúng là một người phụ nữ vô lương tâm!
Lúc anh gập máy tính lại, cố tình dùng sức đóng “ ầm” một tiếng.
Tiếng gập máy tính của anh có hơi lớn, nên đánh thức luôn Hạ Diệp Chi.
Cô mở mắt ra nhìn anh, lại nhìn cái máy tính vừa bị anh gập thật mạnh, cô bĩu môi, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhảm nhí!
Có điều, khi cô vừa mới nhắm mắt lại, liền cảm giác như có người đang kéo kéo chăn của cô.
Hạ Diệp Chi mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang kéo chăn của mình.
Cô nhíu nhíu mày, dùng sức túm chặt chăn lại.
.