Ánh mắt Mạc Đình Kiên khóa chặt trên người cô, không bỏ xót bất cứ tý chút biểu cảm gì trên mặt cô, nhìn cẩn thận mà chăm chú.
Khi anh nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi cũng đang nhìn anh, hai người trầm lặng nhìn nhau, giống như một cuộc so đấu không tiếng động.
Cuối cùng vẫn là Hạ Diêp Chi chuyển tầm nhìn đi trước.
“Mạc Gia Thành” chính là Mạc Đình Kiên?
Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật vô lý.
Mạc Đình Kiên nhìn biểu cảm không ngừng thay đổi trên mặt cô, trong lòng cũng biết rõ, anh đột nhiên nói như vậy thì quá đột ngột.
Anh thu lại ánh mắt, ung dung uống một miếng nước xong mới thong thả nói: “Nếu tôi nói không phải, chẳng lẽ cô sẽ tin sao?”
Hạ Diệp Chi nghe ra giọng điệu đùa cợt của anh , trong lòng nhẹ nhõm: “Đương nhiên là không, anh thật là cho rằng tôi dễ bị lừa thế hả?”
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói: “Không.”
Anh không hề cho rằng cô dễ bị lừa, nhưng là cô vốn dĩ dễ bị lừa mà.
Ăn xong cơm quay về phòng, Hạ Diệp Chi vẫn còn đang nghĩ chuyện “Mạc Gia Thành” nói.
Cô ở chung với “Mạc Gia Thành” cũng không lâu, nhưng bản chất hung hăng kiêu ngạo của anh tuyệt đối không có ai có thể bắt anh ta đi cưới một người phụ nữ mà không thích.
Bất kể lúc ban đầu, là cô hay Hạ Hương Thảo gả đến đây, bọn họ đều có thể tra rõ được các cô.
Cô khi ấy “vừa xấu vừa đần”, còn Hà Hương Thảo thì cuộc sống cá nhân hỗn loạn, trốn học như cơm bữa, cả hai đều chẳng coi là xứng đôi gì.
Nếu “Mạc Gia Thành” thật là Mạc Đình Kiên, anh ta hoàn toàn không cần thiết phải để bản thân thiệt thòi mà cưới cô và Hạ Hương Thảo.
Hơn thế nữa, Mạc Đình Kiên là người có khiếm khuyết, mà thái độ lạnh nhạt tránh né không gặp của anh ta đối với Hạ Diệp Chi, trái lại càng chân thực đáng tin.
Phân tích như vậy, Hạ Diệp Chi cũng an tâm lại, lấy quần áo vào nhà tắm.
Tắm táp xong đi ra, vừa lúc nghe thấy tiếng điện thoại kêu.
Cũng chẳng xem ai gọi đến, cô liền nghe điện thoại.
“Hôm nay con trốn việc à?”
Nghe được giọng nói nghiêm khắc của Hạ Lập Nguyên, Hạ Diệp Chi hơi chút sửng sốt, ấn chế độ loa ngoài xong ném điện thoại lên giường, sau đó mới vừa lau tóc vừa nói: “Tin tức của ba thật là nhanh nhạy, sáng nay có vừa đi xong đã về, giờ đã buổi tối rồi ba mới biết con trốn việc à.”
Lúc sáng, người đàn ông cùng cô đi điều tra thị trường, nhất định là người Tôn Chính Hoa tìm đến trả thù cô.
Nếu không, theo cái tính cách thích gây khó dễ cô của Hạ Hương Thảo, làm sao có thể chờ đến giờ mới nói chuyện này cho Hạ Lập Nguyên?
Việc này, Hạ Hương Thảo hẳn là cũng góp một tay, có thể là sau khi xác định được người kia không thành công, mới chạy đến chỗ Hạ Lập Nguyên mách lẻo.
Hạ Hương Thảo thật đúng là dồn hết tâm trí vào việc đối phó cô.
Lần trước, chuyện club Đỏ, cô còn chưa tìm Hạ Hương Thảo để tính sổ đâu!
Hôm ở văn phòng của Hạ Lập Nguyên, cô cố tình nói Hạ Hương Thảo lại đi club Đỏ, là muốn thử xem Hạ Hương Thảo hôm ấy có thật là ở club Đỏ không.
Mặc dù chủ mưu của chuyện này ngoài Hạ Hương Thảo ra cũng sẽ không có người khác, nhưng cô vẫn muốn xác định chút.
Hạ Lập Nguyên không hề biết gì về chuyện xảy ra hôm nay với Hạ Diệp Chi, lại nghe được giọng điệu kiêu ngạo như vậy của Hạ Diệp Chi, trong lòng càng phẫn nộ, ông ta quát to trong điện thoại: “Hạ Diệp Chi! Con thật cho mình là cô chủ nhà họ Mạc thì bố không quản được con sao!”
Hạ Diệp Chi giọng điệu biếng nhác: “Không ạ, bố muốn quản con thì lúc nào cũng được hết.”
Nhưng, từ bé đến lớn, đừng nói Hạ Lập Nguyên quản cô, cũng chỉ có lúc cần lợi dụng cô thì mới sẽ nhìn cô nhiều chút.
Hạ Lập Nguyên bị lời của cô làm cho cứng họng nhất thời không nói ra lời, lạnh giọng nói vài từ “Được” liền: “ Được, được! Thứ hai đến công ty lại nói!”
Nói xong, ông ta liền “tút” một tiếng dập máy.
Hạ Hương Thảo bưng cốc nước để đến trước mặt Hạ Lập Nguyên: “Bố, Diệp Chi nói gì chọc bố tức giận đến như vậy?”
“Bố thấy nó nghĩ không ai trị được nó, quả thực ra trong mắt không coi ai ra gì!” Hạ Lập Nguyên tức đến đập tay mạnh xuống bàn.
Hạ Hương Thảo vươn tay ra khẽ vỗ ngực ông để ông bớt giận, tựa như khuyên giải nói: “Bố, con thấy Diệp Chi lần này thật là quá đáng mà, con đối tốt với nó như vậy, trái lại nó chẳng coi con ra gì, con thấy ấy, vẫn là nên cho nó một bài học.”
Hạ Lập Nguyên nghe vậy, hơi suy nghĩ chút, sau đó chầm chậm gật đầu.
……
Đối với câu nói thứ hai đến công ty lại nói, trong lòng Hạ Diệp Chi đã sớm dự kiến được chuyện này còn chưa xong.
Nếu cô đã dám đi Hạ thị thì cũng chẳng sợ gì.
Thẩm Lệ đi đóng phim ở xa, Hạ Diệp Chi ở thành phố Hà Dương cũng không có người bạn nào, nên cuối tuần thế cũng không ra ngoài, ở nhà lướt kích bản, viết kịch bản.
Chắc chắn không thể ở Hạ thị lâu, chuyên nghiệp của cô không thể đánh mất.
“Mạc Gia Thành” hai ngày nay cũng không biết là bận cái gì, rất ít thấy có mặt ở nhà, cả ngày cuối tuần cô cũng không thế nào gặp được anh ta, ngược lại bớt chuyện.
Sáng thứ hai.
Tối qua gần 12 giờ cô có nghe thấy tiếng động cơ xe, cho nên cô đoán “Mạc Gia Thành” chắc là ở nhà.
Vì thế lúc cô làm bữa sáng, thì làm hai phần.
Lúc cô bưng bữa sáng của mình đến trước cửa nhà ăn thì thấy “Mạc Gia Thành” mặc vest phẳng phiu đã ngồi ở trước bàn ăn.
Đây là sau hôm hai người ăn tối thứ tư tuần trước, lần đầu chính thức đối mặt nhau.
Hạ Diệp Chi trong lòng vẫn còn không vui bởi lời nói của anh hôm trước, bưng phần bữa sáng của mình ngồi xuống, liếc anh ta một cái nói: “Anh tự đi vào bếp lấy bữa sáng.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, ánh mắt rơi lên bữa sáng của cô.
Bữa sáng cô làm rất đơn giản, chính là cháo và bánh trứng.
Hạ Diệp Chi cảm giác được ánh mắt của anh, luôn có ảo giác anh ta sẽ tranh cơm với mình.
Vì thế, cô cúi đầu cắn trước một miếng bánh trứng, tuyên bố chủ quyền.
Làm xong động tác này mới thấy bản thân có hơi ngây thơ.
Nhưng là cô không ngờ “Mạc Gia Thành” còn ngây thơ hơn cả cô.
Anh ta trực tiếp đứng lên, ỷ vào ưu thế tay dài, thẳng tay lấy bữa sáng trước mặt cô bưng đến trước mặt mình.
Không chỉ thế, anh còn như ra oai cắn một miếng bánh trứng ngay chỗ cô cắn qua.
Hạ Diệp Chi vốn là không tiếp xúc mấy với người khác giới, trực tiếp nghẹn mặt đỏ bừng: “Anh, anh không biết xấu hổ!”
Mạc Đình Kiên bỏ đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà bình tĩnh: “Tôi cũng đâu có mất lịch sự với cô, tại sao cô chửi mắng người?”
Hạ Diệp Chi: “.
.
.”
Không nói lại được anh, cô quay người đi vào bếp lấy phần bữa sáng còn lại, ở trong bếp ăn hết sạch luôn mới ra.
Lúc cô đi ra, Mạc Đình Kiên hơi kinh ngạc nhìn cô một cái.
Hạ Diệp Chi chân bước nhanh nhẹn ra ngoài, Mạc Đình Kiên nhìn bóng cô biến mất, thì không nhịn được giương môi cười.
Thực ra cô không biết anh là Mạc Đình Kiên, hình như cũng khá thú vị.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Hai ngày nay tuy anh rất bận, nhưng vẫn nhớ thương chuyện thứ tư tuần trước Hạ Diệp Chi về sớm.
Hạ Hương Thảo lòng dạ độc ác, nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với Hạ Diệp Chi, không đến bước đường cùng, anh sẽ không ra tay, suy cho cùng xem người phụ nữ này đấu trí đấu dũng với người ta cũng rất thú vị.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cơ thể anh đã phản ứng trực tiếp đứng dậy ra ngoài.
.