“Không biết.” Mạc Cẩm Vân buông thực đơn xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô có thể sẽ bị ngộ độc thức ăn.”
Vẻ mặt Mạc Cẫm Vân quá nghiêm túc, Hạ Diệp Chi khó mà nghi ngờ lời của Mạc Cẩm Vân không phải là thật.
Hạ Diệp Chi do dự, hỏi cô: “Hạ Hạ ăn gì?”
“Đồ mà con bé ăn không phải tôi nấu.” Mạc Cẩm Vân lạnh nhạt nói xong câu này, liền đứng dậy đi đến nhà bếp.
Hạ Diệp Chi tạm thời không có ý định đi, Mạc Cẩm Vân cũng không biết nấu cơm, lập tức theo Mạc Cẩm Vân xuống nhà bếp.
Mạc Cẩm Vân đang mở tủ lạnh, nghe thấy tiếng động sau lưng, hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô tới đây làm gì?”
Hạ Diệp Chi cũng không nói muốn nấu cơm, chỉ nói: “Tôi giúp chị.”
Mạc Cẩm Vân cũng không khách sáo với cô, lần lượt lấy mấy loại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra: “Cô giúp tôi rửa rồi xắt mấy thứ này đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn cô một cái, cũng không nói gì, yên lặng làm theo.
Hạ Diệp Chi thường xuyên nấu cơm, kỹ thuật cắt thái rất tốt, xắt đồ rất nhanh.
Trong mắt Mạc Cẩm Vân lộ rõ tia tán thưởng.
Đợi đến khi Hạ Diệp Chi xắt xong nguyên liệu, Mạc Cẩm Vân lại nói một câu: “Đã xắt xong hết rồi, cô thuận tiện xào đồ ăn luôn đi.”
Hạ Diệp Chi: “……”
Điểm giống nhau của Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên là dựa dẫm, có phần ngang ngược.
Cô không biết vì sao Mạc Đình Kiên lại giao Mạc Hạ cho Mạc Cẩm Vân, nhưng nếu anh đã giao Mạc Hạ cho Mạc Cẩm Vân rồi thì dĩ nhiên có nguyên nhân của anh.
Tuy đến bây giờ cô vẫn có chút phản cảm đối với Mạc Cẩm Vân, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Lúc Hạ Diệp Chi nấu cơm, Mạc Cẩm Vân vẫn luôn đứng kế bên chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ít hành băm một chút!”
“Cho nhiều cà rốt một chút……”
“Không cần quá nhiều canh.”
“Tôi không ăn cay……”
Hạ Diệp Chi lạnh mặt nấu xong bữa cơm.
Sau cùng, lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi hoàn toàn không để ý Mạc Cẩm Vân.
Trái lại Mạc Cẩm Vân đều nếm thử mỗi món ăn, sau đó buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Đình Kiên rất thích ăn đồ cô nấu sao?”
Hạ Diệp Chi không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Mùi vị rất giống đồ ăn mà mẹ của tôi nấu.” Mạc Cẩm Vân hít sâu một hơi, dường như nhớ ra chuyện cũ nào đó, lại bổ sung một câu: “Rất ngon.”
Hạ Diệp Chi hơi ngạc nhiên nhìn Mạc Cẩm Vân.
Cô luôn biết Mạc Đình Kiên thích ăn đồ cô nấu, cô cũng có vài phần tự tin vào đồ mình nấu.
Chỉ là cô chưa từng nghe Mạc Đình Kiên nói qua, hương vị đồ ăn mà cô nấu giống với đồ mà mẹ anh nấu.
Mạc Cẩm Vân dựa vào ghế dựa, giọng nói nghe có chút phức tạp: “Đã rất nhiều năm tôi chưa ăn bữa cơm gia đình thường ngày này rồi.”
Cô là chị cả của Mạc thị, lúc ở trong nhà, có đầu bếp riêng thay cô nấu cơm, màu sắc hương vị đủ cả, tìm không ra khuyết điểm.
Lúc làm việc ở bên ngoài, sẽ có trợ lý đặt đồ ăn của nhà hàng cao cấp.
Cô vẫn luôn sống nhàn nhã, tinh tế, mà thanh lịch, cô là chị cả của Mạc thị được vô số người ngưỡng mộ.
Hạ Diệp Chi không biết vì sao Mạc Cẩm Vân lại nói những lời này, cô cúi đầu yên lặng ăn cơm, nhanh chóng ăn xong, liền quay lại nhà bếp kiểm tra cháo mà cô nấu cho Mạc Hạ.
Trước đó Mạc Cẩm Vân có nói với cô, khẩu vị của Mạc Hạ không tốt lắm, rất kén ăn, có đôi khi xem tâm trạng mà ăn ít hay nhiều.
Hạ Diệp Chi múc một chén cháo, lên lầu tìm Mạc Hạ.
Cô đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào, khẽ dỗ dành: “Hạ Hạ? Phải ăn cơm tối rồi!”
Mạc Hạ không có phản ứng gì, cũng không nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Hạ Diệp Chi trông thấy bộ dáng này của cô bé liền rất khó chịu trong lòng, nhưng điều quan trọng trước mắt là dỗ Mạc Hạ ăn cơm trước.
Cô đặt chén cháo trên bàn nhỏ, đi qua đó muốn ôm Mạc Hạ lên.
“Hạ Hạ, ăm cơm với mẹ được không?” Hạ Diệp Chi nhẹ giọng hỏi Mạc Hạ.
Nhưng Mạc Hạ vẫn không phản ứng.
Hạ Diệp Chi mím môi, giang tay ôm cô bé.
Trước đó Mạc Hạ không có phản ứng, nay lập tức liền giãy giụa, phát ra tiếng kêu kháng cự.
Hạ Diệp Chi ôm chặt cô bé: “Hạ Hạ ngoan, là mẹ đây……là mẹ đây……”
Động tác giãy giụa của Mạc Hạ nhẹ lại, nhưng vẫn không ngồi yên.
Hạ Diệp Chi rất vất vả mới bế được cô bé lên trên ghế, nhưng Mạc Hạ chỉ vừa ngồi xuống liền cúi đầu chơi với sợi dây của mình.
Hạ Diệp Chi múc một muỗng cháo đưa đến miệng Mạc Hạ, cô bé nhìn cũng không thèm nhìn.
Cho dù Hạ Diệp Chi dỗ dành thế nào, Mạc Hạ đều bày ra dáng vẻ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Hạ Diệp Chi đặt lại muỗng vào chén, quay lưng đi, ôm ngực, cắn mạnh môi.
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Hạ, tim cô như bị dao cắt.
Đột nhiên cô nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh “Keng keng” nhỏ nhoi nhưng rõ ràng.
Cô quay đầu, liền nhìn thấy Mạc Hạ đang cầm muỗng ăn cháo.
Vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Hạ Diệp Chi, cô chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mạc Hạ liền cảnh giác nhìn cô một cái, lập tức vứt muỗng vào chén, phát ra một tiếng “keng”.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, chần chờ một lát, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi cô ra ngoài, đóng cửa lại, nhưng chưa đóng hẳn, chừa ra một khe cửa, vừa khéo có thể nhìn tình hình bên trong.
Cô thấy sau khi mình đi, khoảng mười phút sau, hình như Mạc Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn quanh phòng, dường như đang tìm đồ vật nào đó.
Sau đó, cô bé lại nhìn chằm chằm chén cháo trước mặt một lúc, mới vươn tay cầm muỗng ăn cháo.
Trước kia Mạc Hạ ăn cơm rất ngoan, bây giờ cũng như vậy.
Hạ Diệp Chi nhìn một hồi liền nhìn không nổi nữa, trong lòng chua chát đến đau khổ.
Cô đi qua bên cạnh hai bước, ngửa đầu dựa vào vách tường sững sờ.
Cô không nghĩ tới Lưu Chiến Hằng thực sự có thể nhẫn tâm như vậy mà ra tay với Mạc Hạ.
Mạc Hạ còn nhỏ như thế, lúc hỏa hoạn một mình ở trong phòng, sau đó lại bị Mạc Đình Kiên thả xuống từ lầu ba……
Một loạt chuyện này, đối với một đứa bé ba tuổi rưỡi mà nói, có bao nhiêu đáng sợ?
Nhưng khi đó cô ở đâu?
Tự trách và áy náy lan tràn như sự sinh trưởng nhanh chóng và mạnh mẽ của cỏ dại.
Giọng nói của Mạc Cẩm Vân đột nhiên truyền từ bên cạnh qua: “Cô cảm thấy mình rất đáng trách.”
Cô nói ra câu trần thuật, cô nhìn ra trong lòng Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi không nhìn Mạc Cẩm Vân, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân đi đến trước mặt cô, rõ ràng mà chậm rãi nói: “Cô không cần tự trách, có rất nhiều chuyện khó mà theo ý muốn.
So với mẹ ruột cô và ba tôi, cô coi như là một người mẹ tốt rồi.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu phản bác cô: “Tiêu chuẩn của người mẹ tốt không thấp như vậy.”
Mạc Cẩm Vân nhíu mày: “Sao cô giống như hòn đá thế?”
Hạ Diệp Chi quay mặt đi, không nhìn cô.
“Nghĩ sao cũng được.” Mạc Cẩm Vân đi tới cửa nhìn thoáng vào trong phòng, nói: “Bình thường đồ ăn đưa tới Hạ Hạ ăn rất ít, xem ra nó rất thích ăn chén cháo mà cô đưa nó này, đã ăn xong rồi kìa.”
Hạ Diệp Chi phát hiện, Mạc Cẩm Vân hoàn toàn không giống như trước kia.
Cô nhìn chằm chằm Mạc Cẩm Vân, hỏi một vấn đề đã quanh quẩn trong lòng hồi lâu: “Sao chị lại về nước?”
Mạc Cẩm Vân nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên vươn tay nắm tóc của mình, ra sức kéo một cái……
.