Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn FULL


Lời nói của Hạ Diệp Chi rơi xuống, trong phòng im lặng đến hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Trong phòng tràn đầy sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.

Mạc Đình Kiên đứng ở trước mặt Hạ Diệp Chi, vẫn không có lên tiếng.

Hạ Diệp Chi vươn tay đẩy anh một cái: “Nói chuyện đi!”

Mạc Đình Kiên không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi khẽ cắn môi, chỉ vào bóng lưng của anh nói: “Mạc Đình Kiên, nếu hôm nay anh cứ thế mà đi ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả!”

Cũng không chỉ có Mạc Đình Kiên biết nói lời độc ác, cô cũng biết!

Chỉ là, đa số lúc Mạc Đình Kiên nói lời độc ác với cô, cũng chỉ là dọa cô mà thôi, cũng không thật sự sẽ làm gì cô.

Mạc Đình Kiên là một người khẩu xà tâm phật.

Còn Hạ Diệp Chi lại không giống vậy, đa số lúc cô đều mềm lòng, nhưng nếu cô nói ra lời độc ác, vậy vô cùng có khả năng sẽ làm.

Bước chân của Mạc Đình Kiên khẽ dừng lại, dừng chân ở chỗ cách Hạ Diệp Chi ba mét một lúc, sau đó không dừng lại chút nào đi ra ngoài.

Ầm!

Âm thanh đóng cửa cực kỳ chói tai giống như gõ mạnh một chùy vào trong lòng Hạ Diệp Chi, đau đến xuyên tim.

Cả người Hạ Diệp Chi giống như không có sức lực, lảo đảo đi đến một bên ghế ngồi xuống, vươn tay che mặt, rất lâu vẫn không ngẩng đầu.

.
.
.
.
.
.

Hạ Diệp Chi ngồi trong phòng làm việc của Mạc Đình Kiên rất lâu.

Mãi đến lúc có người đến gõ cửa.

Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện, sắc trời ngoài cửa sổ đã u ám sập tối.

Thì ra đã là buổi tối rồi .

“Đến đây.” Hạ Diệp Chi lên tiếng với bên ngoài, sau đó mới đứng lên.

Nhưng vì cô đã ngồi quá đầu, hai chân đều có chút tê dại, chóng tai lên mép bàn ổn định một lúc lâu mới làm dịu đi một chút tê dại ở chân, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy Thời Dũng đứng ngoài cửa, có chút bất ngờ.

“Trợ lý Thời? Sao lại là anh?” Thỉnh thoảng Thời Dũng sẽ ở lại biệt thự ăn cơm, nhưng đó là trước đây Mạc Đình Kiên làm việc ở công ty, Thời Dũng đưa anh về đúng lúc ở lại ăn cơm.

Dưới tình huống bình thường, Thời Dũng chỉ đến đưa tài liệu, báo cáo với Mạc Đình Kiên, gần như không ở lại lâu lắm, đừng nói là đến tìm Hạ Diệp Chi.

Trên mặt Thời Dũng có vẻ lúng túng, anh ta giật giật môi, giống như có lời gì đó khó mở miệng vậy, do do dự dự cả nửa ngày vẫn không nói gì.

“Có chuyện nói thẳng.” Nghi ngờ dưới đáy lòng Hạ Diệp Chi không ngừng khuếch trương, là chuyện gì có thể khiến Thời Dũng luôn luôn cẩn thận bình tĩnh lại trở thành dáng vẻ ấp a ấp úng thế này?

Thời Dũng khẽ cau mày, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường một cút, nghe qua không bình tĩnh như bình thường: “Mợ chủ, giúp việc đã sửa sang xong hành lý của cô, cũng đã chuẩn bị xe, bây giờ cô có thể xuất phát rồi.”

“Có ý gì?” Màu máu trên mặt Hạ Diệp Chi rút đi, sắc mặt từng chút từng chút trở nên trắng đi, giọng nói khẽ run: “Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói rõ ràng cho tôi, là chuyện gì xảy ra!”

Thời Dũng không ngẩng đầu: “Cậu chủ nói, đây là nhà của cậu ấy, bây giờ cô và cậu ấy không phải quan hệ vợ chồng được pháp luật thừa nhận, cho nên.
.
.
.
.
.
bây giờ cô.
.
.
.
.
.”

Hạ Diệp Chi cắt ngang lời Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên đuổi tôi đi?”

Thời Dũng không dám nói nữa, chỉ im lặng ngầm thừa nhận.

Hạ Diệp Chi cũng biết, lần này cô và Mạc Đình Kiên cãi nhau rất nghiêm trọng, nhưng cô không ngờ anh thế nhưng lại đuổi cô đi!

Mạc Đình Kiên lúc trước nghĩ đủ mọi cách để cô tới đây, thế nhưng lại muốn đuổi cô đi!

Hạ Diệp Chi vươn tay cào cào tóc mình, nở một nụ cười mỉa mai, sau đó lớn tiếng nói: “Mạc Đình Kiên đâu? Anh ta ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta! Anh ta muốn đuổi tôi đi, vậy kêu anh ta tự nói với tôi!”

Thời Dũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, môi mím lại, không nói tiếp.

Đây vốn là chuyện của hai người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên lại cố ý bảo anh ta đến xử lý.

Đầu tiên anh ta phải chịu một trận bạo lực lạnh lùng ở chỗ Mạc Đình Kiên, bây giờ lại phải đối mặt với cơn tức giận của Hạ Diệp Chi.

Thời Dũng cảm thấy, có lẽ kiếp trước anh ta thiếu Mạc Đình Kiên một ân tình lớn, cho nên kiếp này tới trả ân, nên mới bị Mạc Đình Kiên sai khiến như vậy.

Hạ Diệp Chi không được Thời Dũng trả lời, tức giận trong lòng không giảm mà còn tăng lên: “Được rồi! Anh không nói cho tôi biết Mạc Đình Kiên ở đâu, tôi tự đi tìm anh ta!”

Cô đẩy Thời Dũng ra, vừa mới nhấc chân đi một bước, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên.

Trên người Mạc Đình Kiên vẫn đang mặc bộ tây trang lúc cãi nhau với Hạ Diệp Chi, cũng là bộ buổi sáng cô ra cửa đã chuẩn bị cho Mạc Đình Kiên.

Mà bây giờ anh lại mặc bộ tây trang cô chọn cho anh lúc sáng, đi đến trước mặt cô, muốn đuổi cô đi!

Hai tay Hạ Diệp Chi đang buông xuống bên người không nhịn được nắm chặt lại, chặt đến mức các đốt ngón tay đều có chút đau.

Cô nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên, ánh mặt không chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ một biểu cảm nhỏ bé nào đó của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt mang vẻ lạnh lùng ngăn người ta ở xa ngàn dặm.

Ánh mắt của anh xa lạ đến không có chút độ ấm, lúc nói chuyện, sự thân mật ngày xưa cũng biến mất không còn sót lại chút gì: “Tôi kêu Thời Dũng đến nói với em, là cho em thể diện.
Nhưng em bắt buộc tôi đích thân đến nói, được, tôi đồng ý với em.”

Hạ Diệp Chi kiềm chế bản thân, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện: “Anh nói đi.”

“Ba năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ cũng không phải quan hệ vợ chồng, một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải ở cùng một chỗ.” Trước giờ Mạc Đình Kiên đều không thích nhiều lời, nhưng anh vừa mở lời, sẽ từng chữ xuyên tim.

“Ý của anh là.
.
.
.
.
.
tách ra?” Hai chữ cuối cùng, Hạ Diệp Chi gần như dùng hết sức nói ra.

“Thứ nên chia cho em, tôi sẽ không đưa thiếu thứ nào.
Về phần Mạc Hạ, bây giờ em không tiện chăm sóc con bé, cứ để con bé ở chỗ tôi trước, nếu sau này em muốn quyền nuôi dưỡng, cứ tìm tôi.”

Sự bình tình của Mạc Đình Kiên, và giọng điệu bình tĩnh của anh, đều khiến Hạ Diệp Chi lúc này cứ khẽ run rẩy trở nên nhếch nhác lạ thường.

Cô biết mình phải học cách bình tĩnh giống Mạc Đình Kiên, nhưng mà cô không làm được!

Cô không dám tin nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh ngay cả Hạ Hạ cũng không cần sao?”

“Cho dù Hạ Hạ đi theo em hay là tôi, đều giống nhau, dù sao trên người con bé cũng chảy dòng máu của tôi.”

Mạc Đình Kiên nói tới đây, liếc Hạ Diệp Chi một cái, nâng lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới lại đặt mắt lên người Hạ Diệp Chi: “Tôi có việc phải ra khỏi cửa một chuyến, hy vọng trước khi tôi trở về, em có thể tranh thủ rời đi.”

Anh nói xong thì lập tức xoay người rời khỏi.

“Cậu chủ.
.
.
.
.
.” Thời Dũng nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Diệp Chi, có chút không đành lòng gọi lại Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu không chút để ý: “Thời Dũng, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cậu.”

Thời Dũng đau đầu: “.
.
.
.
.
.
Tôi đã hiểu.”

Mạc Đình Kiên nhanh chóng rời đi, không có một chút tạm dừng và do dự gì.

“Mợ chủ, cô.
.
.
.
.
.” Thời Dũng quay đầu lại, thấy Hạ Diệp Chi vẫn nhìn về phía Mạc Đình Kiên rời khỏi như cũ, câu nói tiếp theo cũng không biết làm sao nói ra miệng.

Hạ Diệp Chi thở mạnh một hơi, giọng điệu đã trở lại bình tĩnh: “Trợ lý Thời, tôi sẽ tự mình đi, không khiến anh phải khó xử đâu.
Sau này không có tôi ở đây, anh có thời gian thì đến thăm Hạ Hạ nhiều một chút.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui