Khi Hạ Diệp Chi nghe thấy nửa câu đầu của Tần Thủy San thì đã biến sắc.
Nhìn thấy dáng vẻ Tần Thủy San như gặp quỷ, Hạ Diệp Chi thăm dò thốt ra hai từ.
“Tô Miên?”
“Sao cô biết?” Tần Thủy San ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi: “Thật sự là Tô Miên đó!”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về hướng cửa vào nhưng đám người tụ tập quá đông, cô ngồi ở đó căn bản không thể nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Cô không hề di chuyển ánh mắt mà nhìn chằm chằm hướng đó, từ từ đứng dậy rồi chậm rãi chỉnh trang lại lễ phục.
“Cô định làm gì?” Tần Thủy San ngửa đầu nhìn một loạt động tác của cô không nhịn được hỏi.
“Đi xem xem.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đi về hướng đám người đang tập trung đông đúc.
Tính hay quên của con người thực sự rất lớn, vì chuyện kết hôn rồi lại ly hôn với Mạc Đình Kiên mà Hạ Diệp Chi cũng từng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Nhưng sau khi chuyện này qua đi, nhiệt độ cũng dần giảm xuống nên tự nhiên cũng không còn ai nhắc đến Hạ Diệp Chi nữa.
Cho dù có vài người nhận ra Hạ Diệp Chi thì cũng không có tâm tư nghĩ ngợi hay nói điều gì.
Dù sao tối nay nguời được thu hút sự chú ý nhất vẫn là Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói về Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
“Không phải trước đó nhân viên Mạc thị đã đăng lên Facebook nói rằng tổng giám đốc bọn họ không thích người phụ nữ họ Tô sao?”
“Ai mà biết được? Nói không chừng khẩu vị cậu chủ nhà họ Mạc người ta thay đổi rồi ấy chứ!”
“Cô Tô này tướng mạo hay gia thế đều không tệ, cho dù Mạc Đình Kiên có thích cô ta thì cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Các người nói nhiều như vậy có tác dụng gì, tiếp tục đợi đi…”
“Ai nói không phải chứ.”
Đoạn đối thoại của bọn họ, Hạ Diệp Chi nghe tai này qua tai qua chứ cũng không để trong lòng.
Ánh mắt cô toàn bộ đều đặt trên người Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Hai người họ sóng vai đi tới, mặc dù Tô Miên không khác tay anh nhưng khoảng cách hai người rất gần mà trên mặt Mạc Đình Kiên cũng không có chút gì thể hiện sự phản cảm hay ghét bỏ.
Có thể ở bên Mạc Đình Kiên đã đủ để người ta miên man bất định rồi.
Mạc Đình Kiên vẫn mặc âu phục màu tối như trước, cao ngất mà kiêu ngạo.
Tô Miên từ đầu đến chân đều chăm chút tỉ mỉ, đến bộ lễ phục cũng là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng và là bản số lượng có hạn.
Nếu như buộc phải so sánh thì bộ lễ phục trên người Hạ Diệp Chi rõ ràng vô cùng bình thường.
Hạ Diệp Chi đứng trong đám người cũng không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Cô đứng đó trơ mắt nhìn Mạc Đình Kiên và Tô Miên đi với nhau, cứ thế lướt qua trước mặt cô.
Bàn tay buông thõng bên người đã nắm chặt lại từ bao giờ.
Mạc Đình Kiên thế mà lại… thật sự ở bên Tô Miên một lần nữa?
Ngày hôm đó ở trong biệt thự Mạc Đình Kiên, hai người đã nói không ít lời tuyệt tình.
Mạc Đình Kiên luôn luôn bá đạo, cho dù trước đây mâu thuẫn có lớn bằng trời cũng sẽ không nói những lời đuổi cô đi.
Hạ Diệp Chi nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của anh nên cũng không nhiều lời mà trực tiếp ra đi.
Từ khi chuyển ra khỏi biệt thự của Mạc Đình Kiên đến nay cô đã cố gắng hết sức khiến bản thân không nghĩ đến anh cũng như không nhớ tới những lời nói đó của anh.
Nhưng thành phố Hà Dương cũng quá nhỏ rồi, chỉ là một bữa tiệc, một yến hội nhỏ thôi mà cũng có thể gặp được anh.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, tâm tình phức tạp.
Tần Thủy San đi đến nghiêng đầu hỏi cô: “Hạ Diệp Chi, phản ứng của cô không bình thường lắm nha?”
Cô ta vẫn luôn rất tò mò về chuyện của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, luôn cảm thấy hai người này có gì đó mập mờ, cho dù không phải mập mờ thì cũng là vương vấn không dứt được.
Nhưng thấy tình huống bây giờ Tần Thủy San lại cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nghĩ sai rồi.
Khó đoán quá mà!
“Không phải cô nói muốn đưa tôi đi làm quen người nào đó sao? Đi thôi, đưa tôi đi gặp đi.” Khi Hạ Diệp Chi ngẩng đầu thì sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tần Thủy San sửng sốt một chút, trước kia cô ta nói muốn làm bà mối giới thiệu cho Hạ Diệp Chi làm quen, Hạ Diệp Chi đều không hứng thú, hôm nay ngược lại lại còn chủ động nói trước.
Còn vì sao lại chủ động như vậy, mọi người tự hiểu trong lòng là được rồi cũng không cần phải nói quá rõ ràng.
Tần Thủy San gật đầu: “Được rồi, đi theo tôi.”
Vì thế, Hạ Diệp Chi đi theo Tần Thủy San đi làm quen đạo diễn và nhà sản xuất.
Cho dù là người có tiếng tăm hay không có tiếng tăm, Tần Thủy San đều trao đổi danh thiếp, có thể thấy khả năng xã giao của cô ta rất tốt.
Đi hết một vòng, Hạ Diệp Chi đã uống đến hai má phiến hồng.
Tần Thủy San lắc đầu: “Để tôi bảo nhân viên phục vụ đổi cho cô ly nước ấm, cô uống nhiều như vậy làm gì, uống một hớp thể hiện thành ý là được rồi.
Nếu như thực sự tâm tình không tốt, lát nữa yến hội kết thúc tôi đi uống cùng cô…”
“Không phải tâm tình tôi không tốt mà là tôi rất vui vì quen được nhiều tiền bối trong giới, như vậy con đường sau này của tôi cũng sẽ dễ dàng hơn.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi nghiêm túc, nói cũng rất nghiêm trang.
Tần Thủy San sửng sốt một chút rồi cũng thật sự tin tưởng lời Hạ Diệp Chi.
Nhưng Tần Thủy San vẫn để phục vụ đổi cho Hạ Diệp Chi một ly nước ấm.
Hạ Diệp Chi quả thật là uống hơi nhiều nên có chút chóng mặt, hơi men bắt đầu bốc lên nhưng cũng không ảnh hưởng lớn lắm, cô uống nước xong liền muốn đi về phòng vệ sinh.
Đúng lúc có người tới tìm Tần Thủy San nên cô ta cũng không có thời gian chăm sóc Hạ Diệp Chi, chỉ có thể dặn dò cô: “Đi nhanh rồi quay lại nhé.”
Hạ Diệp Chi vẫy tay với cô ta rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Cô vào phòng vệ sinh, đứng trước gương nhìn chằm chằm bản thân trong đó mà đờ đẫn, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến cảnh tượng lúc trước nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô Miên sánh vai bên nhau.
Càng nghĩ càng cảm thấy tư vị không đúng.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi rồi lấy phấn từ trong túi xách ra dặm lại.
Khi cô cất phấn đi rồi lấy son ra thì từ trong gương nhìn thấy có người đi vào từ ngoài cửa.
Sau khi nhìn rõ người vừa vào là Tô Miên, động tác trên tay Hạ Diệp Chi hơi dừng một chút, sau đó coi như Tô Miên không tồn tại mà tiếp tục đánh lại son.
Tô Miên thong thả đi tới bên cạnh Hạ Diệp Chi, cụp mắt xuống lấy son từ trong túi ra, có vẻ như cũng đến đây để trang điểm lại.
Cả hai đều không nói gì.
Hạ Diệp Chi cất son vào túi định đi thì lúc này Tô Miên lại gọi cô lại: “Cô Hạ đã định đi rồi sao? Không dễ gì mới có cơ hội nói chuyện với cô sao lại vội vàng đi như vậy.”
Hạ Diệp Chi hơi dừng bước chân nhìn Tô Miên một chút, trong giọng nói mang theo sự trào phúng: “Cô Tô có lời gì cứ nói thẳng, cứ kỳ quái như vậy cũng hao tổn khí chất của cô nhiều quá.”
Sắc mặt Tô Miên ngưng trọng, sự trầm tĩnh trên mặt biến mất mà dần dần trở nên lạnh lùng: “Hạ Diệp Chi, cô có biệt sự khác nhau giữa tôi và cô ở đâu không?”
Hạ Diệp Chi nhíu mày không nói gì, đợi Tô Miên nói hết.
“Đó là sự khác nhau một trời một vực.” Giọng Tô Miên mang theo sự lạnh lùng, cô ta hất cằm cong môi lên, vẻ mặt kiêu căng nhìn Hạ Diệp Chi, trong mắt là thần sắc của kẻ chiến thắng.
Loại ánh mắt này Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy không ít.
Hạ Diệp Chi ngay cả mắt cũng không chớt lấy một lần, cô vén mấy sợi tóc rơi trước mặt rồi nói không chút để ý: “Dù sao trước kia cô ngấp nghé người đàn ông của tôi còn bây giờ cô cũng chỉ là dùng lại người đàn ông tôi đã từng xài mà thôi.”
.