Nhân viên nữ của bộ phận thị trường rất đông, con gái mà xúm lại một chỗ thì dĩ nhiên là buôn dưa lê bán dưa chuột.
Vào buổi trưa, chuyện xảy ra ở phòng thị trường sáng nay đã truyền đi khắp công ty.
Mặt Hạ Diệp Chi sưng nặng, trên đường đi toilet cũng sẽ nghe thấy các đồng nghiệp nữ xúm lại với nhau bàn luận chuyện lúc sáng.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Tôi nghe nói người xin nghỉ hôm nay là con gái, không có con trai?”
“Điều này rõ rồi còn gì, Hạ Hương Thảo và Tôn Chính Hoa liên hợp bẫy Hạ Diệp Chi!”
“Không phải thế chứ? Hạ Diệp Chi mới đến có vài ngày, liền đắc tội với Tôn Chính Hoa rồi?”
“Tôn Chính Hoa là dạng người gì có ai không biết, lúc trước chuyện ông ta vào viện và xin nghỉ, nghe nói là Hạ Diệp Chi làm!”
“Hạ Diệp Chi ác vậy sao?”
“Tôi ngược lại thấy Hạ Hương Thảo còn ác hơn, nãy Hạ Hương Thảo cho Hạ Diệp Chi một cái bạt tai, tôi ở cách xa vậy mà còn có thể nghe thấy tiếng tát vào mặt, đây là phải thù ghét bao nhiêu mới ra tay ác như.
.
.”
Hạ Diệp Chi tựa vào vách tường trong toilet, chờ bên ngoài triệt để yên tĩnh xong mới mở cửa đi ra.
Đứng trước bệ rửa tay, cô soi gương xem mặt mình.
Đã sưng cả rồi, lại còn hơi phát xanh, thoạt nhìn có hơi dữ dằn.
Hạ Hương Thảo quả nhiên ra tay đủ ác.
Xem ra, khoảng thời gian này, làm Hạ Hương Thảo phải nín nhịn đủ rồi.
Vậy thì chờ xem, xem ai sẽ là người cười cuối cùng.
……
Giờ nghỉ trưa, Hạ Diệp Chi đang định đi ăn.
Vừa đứng dậy, điện thoại trong túi áo vang lên.
Là “Mạc Gia Thành” gọi đến.
Hạ Diệp Chi hơi nhíu mày, nghe điện thoại: “Anh lại có chuyện gì?”
Dường như nghe ra ngữ khí không kiên nhẫn của cô, Mạc Đình Kiên nói thẳng: “Ra ngoài đi ăn, tôi đang đợi cô ở cửa Hạ thị.”
Anh ta bỏ lại mấy lời như ra lệnh xong cúp máy.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại đã trở về màn hình khóa, phiền đến vò đầu bứt tai xong cầm lấy túi đi ra ngoài.
Ra cửa Hạ thị, Hạ Diệp Chi liếc cái đã nhìn thấy chiếc xe nổi bần bật kia của “Mạc Gia Thành”, nãy khi đi xuống, cô đã lén lên mạng tra qua chiếc xe của anh ta.
Giá khởi điểm 34 tỷ, giá thực tế còn dựa vào chủ sở hữu xe đặt yêu cầu quyết định.
Điều này đối với Hạ Diệp Chi, đã là giá trên trời.
Kể cả là nhà họ Hạ, Hạ Hương Thảo muốn mua xe trên vài chục tỷ, Hạ Lập Nguyên cũng không nhất định chịu cho.
Thấy xung quanh đã có không ít người xôn xao bàn tán về chiếc xe của “Mạc Gia Thành”, Hạ Diệp Chi cúi đầu bước nhanh về hướng anh.
Lúc này, bên đường lại có một chiếc xe chạy qua, Hạ Diệp Chi chuẩn bị chờ chiếc xe kia đi qua xong mới đi, nhưng chiếc xe lại dừng ngay trước mặt cô.
Lái xe đi xuống mở cửa ghế sau, người từ trong đi ra là Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi từ lần trước lừa Tiêu Thanh Ha đến nhà hàng, sau khi cho bà ta leo cây, thì đã có khoảng một thời gian chưa gặp Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà chỉ huy lái xe lấy hai hộp giữ nhiệt ra, không để ý ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh xe.
Bà ta cau mày, cả người sững sờ, không dám tin nhìn Hạ Diệp Chi, hỏi: “Con là Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nhếch miệng, nụ cười không đến đáy mắt, cực kỳ châm biếm: “Mẹ thấy có phải là con không?”
Ở chung một mái nhà hơn hai mươi năm, người mẹ ruột của cô, thế mà lại không nhận ra con gái của mình.
Không chỉ thế, Tiêu Thanh Hà nhìn thấy khuôn mặt của cô thay đổi, lại còn trực tiếp lơ đi mặt còn hơi sưng của cô.
Không biết đây là bi ai của Hạ Diệp Chi, hay là bi ai của Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà đến gần, cẩn thận quan sát Hạ Diệp Chi: “Con.
.
.con đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Thế nên lần trước mẹ hẹn con đi ăn con không đi?”
Lần này, Hạ Diệp Chi ngay cả cười cũng không nổi, mặt tràn đầy chua xót: “Mẹ, con là Diệp Chi, từ bé con đã lớn lên như vậy, nhưng mẹ luôn nói với con không nên xinh hơn chị, cho nên con mới trở nên ngày càng xấu.”
“Sao có thể như vậy, những năm này con đều là.
.
.” Tiêu Thanh Hà không dám tin lời của Hạ Diệp Chi, cô làm sao có thể giả xấu nhiều năm như vậy?
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hà, trong giọng nói lộ ra một sự đau thương: “Bởi con muốn là đứa con gái ngoan của mẹ, vì muốn mẹ vui, cho nên từ bé đến lớn, chỉ cần mẹ có yêu cầu gì với con, con đều sẽ đi làm.”
Tiêu Thanh Hà giật giật miệng, nhất thời lại có chút nói không ra lời.
Trong trí nhớ, Hạ Diệp Chi thật sự là từ bé ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi, sau này thành tích học tập kém đi, càng lớn càng xấu, trước lúc đó, bà thật là có nói Hạ Diệp Chi không nên ưu tú hơn chị nó.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt bà đề phòng nói: “Đây là do con tự nguyện làm, giờ con không thể oán trách mẹ!”
Hạ Diệp Chi sững sờ chút, vành mắt cay cay hỏi bà ta: “Mẹ, con chỉ hỏi một câu, con có là con ruột của mẹ không?”
“Con.
.
.”
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Một giọng nam cực kỳ đường đột ngắt lời Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi ngước mắt phát hiện không biết từ lúc nào “Mạc Gia Thành” đã đến bên cạnh mình.
Anh rất cao, khi nhìn Hạ Diệp Chi luôn phải cúi đầu.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi ửng đỏ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mèo xinh đẹp ấy bị nước mắt phủ đầy, nhìn rất đáng thương.
Nhất là khi ánh mắt nhìn đến nửa mặt sưng đến phát xanh của cô, con ngươi đen thui bắn ra ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt lại giấu đi, mặt không cảm xúc lôi kéo cô.
Tiêu Thanh Hà nhận ra người này là “Mạc Gia Thành” lần trước đã từng đến nhà họ Hạ, sao anh ta lại đến đón Hạ Diệp Chi?
Chẳng lẽ bọn họ.
.
.
Nhớ đến chuyện mà họ làm trên xe lần trước, Tiêu Thanh Hà vội vàng gọi hai người lại: “Chờ chút.”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía bà ta, Tiêu Thanh Hà nói: “Diệp Chi, mẹ mang khá nhiều cơm cho bố và chị con, con có muốn ăn cùng không?”
Hạ Diệp Chi đang muốn từ chối, Mạc Đình Kiên cướp lời nói trước: “Được, vừa hay tôi còn chưa ăn.”
“Đây.
.
.” Phần ăn Tiêu Thanh Hà mang tới chỉ đủ cho ba người, lại biết “Mạc Gia Thành” là em họ của Mạc Đình Kiên, cũng không thể đắc tội, nhất thời không biết nói thế nào.
Hạ Diệp Chi không hiểu sao ngước mắt nhìn anh, dùng khuỷu tay khẽ hích lên người anh.
Mạc Đình Kiên nắm cánh tay cô chặt hơn chút, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh chớ nóng vội.
Kỳ lạ là Hạ Diệp Chi thật sự bị ánh mắt của anh xoa dịu, cô yên lặng đứng bên cạnh anh, không lại lên tiếng nữa.
Tiêu Thanh Hà làm chức phu nhân toàn thời gian cả nửa đời người, ngoại trừ việc tiêu tiền làm đẹp để lấy lòng Hạ Lập Nguyên, cũng biết nhìn thời thế chút, bà ta biết không thể thất lễ với “Mạc Gia Thành”, liền liếc ý ra hiệu với lái xe, để ông ta báo cho Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên nhanh chóng đi xuống, đi theo sau ông ta là Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo rõ ràng là đã dặm lại phấn, vẻ mặt nhìn sắc nét hơn nhiều.
Cô ta vừa nhìn thấy “Mạc Gia Thành”, đôi mắt nhìn không rời, ánh mắt tham lam như nhìn vật trong bàn tay mình.
Hạ Diệp Chi để ý đến ánh mắt của cô ta, hơi nhích người đứng trước mặt “Mạc Gia Thành” để ngăn trở tầm nhìn của Hạ Hương Thảo.
.