Phòng này rất lớn, có thể chứa được hai mươi, ba mươi người.
Trong đám người đàn ông bên trong có vài người nhìn quen mắt, còn có mấy ngôi sao nữ cũng rất quen mặt.
Bởi trong phòng có quá nhiều người, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào nên cửa phòng hết đóng lại mở, cơ bản không có người nào đặc biệt chú ý.
Cho nên, khi Hạ Diệp Chi đứng ở cửa phòng, trong phòng cũng không có ai chú ý tới cô.
Cũng có thể bởi vì ánh sáng ngoài cửa quá tối, làm cho cô không dễ bị người khác chú ý.
Hạ Diệp Chi đi vào cửa phòng nhưng không có đóng cửa lại mà đi thẳng về phía chỗ của Mạc Đình Kiên.
Những người khác đều trái ôm phải ấp, bên cạnh Mạc Đình Kiên ngược lại chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa tư thế của hai người cũng không phải thân mật như vậy.
Người bên cạnh anh ngồi cách anh hơi xa, nhưng lại thoáng cúi người nói chuyện cùng anh với vẻ cố gắng lấy lòng.
Mà trong tay Mạc Đình Kiên cầm một ly rượu, cũng không biết có đang nghiêm túc nghe người bên cạnh anh nói chuyện hay không.
Khi Hạ Diệp Chi sắp đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, trong phòng mới có người chú ý tới cô.
Một người đàn ông mặc quần áo màu xám nói: “Này, cô gái, cô đi đâu vậy? Cô bước vào không biết đóng cửa à? Đóng cửa lại đi.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn anh ta nhưng không để ý lắm.
Người kia vừa nhìn thấy rõ gương mặt của Hạ Diệp Chi liền không rời mắt đi được.
Đời này, Tiêu Thanh Hà sống là dựa vào gương mặt, giống như dây tơ hồng leo lên Hạ Lập Nguyên.
Hạ Diệp Chi lại kế thừa gương mặt xinh đẹp của Tiêu Thanh Hà, cho dù ở giữa một đám người mẫu, ngôi sao xinh đẹp, cô vẫn rất nổi bật.
Hạ Diệp Chi hai mươi sáu, bảy tuổi, cho dù từng sinh con nhưng thần sắc vẫn rất tốt.
Lại thêm cô sống cùng với Mạc Đình Kiên lâu như vậy, trên người tự nhiên dính một chút khí thế cao quý trên người Mạc Đình Kiên, khí chất lại càng có vẻ xuất chúng hơn.
Mặc dù người đàn ông mặc áo xám chỉ liếc mắt nhìn qua như vậy, mắt đã sáng ngời.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi không chớp mắt lấy một cái, sau đó trong mắt hiện lên ý cười, trong lòng đã quyết phải có được cô.
Anh ta chỉnh lại quần áo và đứng dậy.
Người mẫu xinh đẹp bên cạnh giơ tay kéo anh ta, nũng nịu kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc Khương?”
Người đàn ông mặc áo xám hất cô ta ra và cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo.
Cô người mẫu xinh đẹp lập tức không dám lên tiếng nữa.
Anh ta đi vài bước đã tới trước mặt Hạ Diệp Chi, cản lối đi của cô: “Oa, trông cô thật lạ mặt? Cô tìm ai thế? Tôi là Khương Tụng, cô xưng hô thế nào?”
Ở đây tối tăm hỗn loạn vốn đã làm cho tâm trạng của Hạ Diệp Chi có chút không tốt, người đàn ông tên là Khương Tụng này còn chạy tới cản đường của cô khiến vẻ mặt cô lại tệ hơn.
Hạ Diệp Chi vẫn không nói gì, ngước mắt vượt qua Khương Tụng, nhìn về phía sô pha sau lưng anh ta.
Bởi vì Khương Tụng gây ra tiếng động như vậy, trong phòng đã có rất nhiều người đều nhìn về phía chỗ cô.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đang làm gì trên đó.
Hạ Diệp Chi không tin Mạc Đình Kiên không biết cô bước vào.
Cơn giận không tên tự nhiên dâng lên trong lồng ngực, xông lên tới đỉnh đầu, vẻ mặt Hạ Diệp Chi không khỏi buồn bực gọi một tiếng: “Mạc Đình Kiên.”
Tiếng cô gọi Mạc Đình Kiên không nhỏ, trong phòng gần như lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô.
Phải biết rằng trong gian phòng bao này không có ai dám gọi thẳng tên họ của Mạc Đình Kiên.
Bọn họ chỉ dám gọi khách sáo là “Tổng giám đốc Mạc” hoặc “cậu chủ Mạc” thôi.
Một người phụ nữ đột nhiên xông vào lại gọi thẳng cả họ lẫn tên của Mạc Đình Kiên như vậy, dĩ nhiên đã khiến cho bọn họ chú ý rồi.
Sau khi Khương Tụng nghe cô gọi Mạc Đình Kiên, vẻ mặt thoáng biến đổi: “Hóa ra là tới tìm Tổng giám đốc Mạc à.”
Anh ta hơi cong môi lên, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, vẻ mặt tươi cười nói với Mạc Đình Kiên: “Tổng giám đốc Mạc, có cô đây tìm anh này.”
Lúc này, Mạc Đình Kiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đen như mực, sâu thẳm giống như đầm nước lại không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại ở trên mặt Hạ Diệp Chi nửa giây rồi cúi đầu nhìn điện thoại, giống như cô là một người xa lạ vậy.
Cho dù Hạ Diệp Chi đã sớm đoán được Mạc Đình Kiên có thể có phản ứng này, nhưng trong lòng cô vẫn thấy buồn bực tới phát hoảng, cực kỳ khó chịu.
Cô cắn răng và siết chặt tay, mở miệng nói lần nữa: “Mạc Đình Kiên, em có vài lời muốn nói với anh, muốn hỏi anh.”
Mạc Đình Kiên vẫn không lên tiếng, cũng không định để ý tới cô.
Trái tim Hạ Diệp Chi lập tức trở nên lạnh lẽo, hơi lạnh nhanh chóng lan tràn ra khắp người.
Từ trước đến nay, cô chưa từng cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo thấu xương trên người Mạc Đình Kiên như vậy.
Khương Tụng tất nhiên nhìn trúng Hạ Diệp Chi rồi.
Anh ta vốn còn e ngại mối quan hệ giữa Mạc Đình Kiên và người phụ nữ này, nhưng bây giờ thấy Mạc Đình Kiên căn bản không để ý tới Hạ Diệp Chi, lá gan của anh ta lập tức lớn lên một chút.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn tới trên người Hạ Diệp Chi, trong mắt hoàn toàn không che giấu dục vọng của mình, ánh mắt kia giống như muốn lột trần cô ra, giọng điệu nhẹ nhàng lại từ tốn: “Xem ra Tổng giám đốc Mạc không quen biết cô rồi.”
Anh ta nói xong liền giơ tay muốn sờ lên thắt lưng của Hạ Diệp Chi: “Tổng giám đốc Mạc của chúng tôi là một người chung tình.
Bên cạnh anh ấy đã có người rồi.
Nếu như cô có việc muốn nhờ anh ấy, không bằng cân nhắc tới tôi đi.
Tôi lại là một người thương hương tiếc ngọc…”
Hạ Diệp Chi cảm giác bàn tay của anh ta đang sờ loạn nên lập tức lùi lại một bước.
Tay của Khương Tụng liền sờ hụt.
Anh ta nhìn bàn tay bị sờ hụt của mình, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng thâm trầm.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đám phụ nữ trong gian phòng này, có ai không phải có việc cần nhờ người chứ? Nếu đã bước vào đầy thì bớt giả vờ thanh cao đi, để tránh đến lúc đó cả người lẫn tiền đều chẳng được đâu.”
Đã lâu rồi Hạ Diệp Chi không bị người nào bắt nạt như vậy, cô nhịn không được mà bật cười, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói lạnh lùng hoàn toàn không có chút hơi ấm nào: “Mời anh cút qua một bên.”
“Cô lặp lại lần nữa?” Vẻ mặt Khương Tụng như không dám tin.
Anh ta không ngờ được người phụ nữ này cũng dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Phải biết rằng, ở trong gian phòng bao này, ngoại trừ Mạc Đình Kiên thì xem như thân phận của anh ta là cao nhất.
Đừng nói những người phụ nữ kia, ngay cả những cậu ấm ở đây cũng không dám nói chuyện với anh ta như vậy đâu.
“Tai anh điếc rồi sao? Vậy tôi không ngại lặp lại lần nữa: Mời, anh, cút, sang, một, bên, đi!” Hạ Diệp Chi ghét nhất chính là loại người như Khương Tụng, cho rằng mình có chút tiền thì không coi ai ra gì.
“Cô…” Dáng vẻ Khương Tụng như vậy chính là hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Anh ta nâng tay lên muốn đánh Hạ Diệp Chi.
Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Tổng giám đốc Khương, vừa rồi anh còn nói mình là người thương hương tiếc ngọc, vậy anh đang muốn làm gì thế?”
Tay của Khương Tụng cứng đờ ở giữa không trung.
Hạ Diệp Chi theo tiếng nói nhìn sang, phát hiện người vừa nói chính là người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Người phụ nữ kia nói xong liền chậm rãi đứng lên, gương mặt quen thuộc này cũng lộ ra ở dưới ánh đèn.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc khẽ thì thầm một tiếng: “Tô Miên!”
“Cô Hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tô Miên mặc chiếc váy màu rượu đỏ làm lộ ra từng đường cong trên cơ thể, làn da trắng như tuyết được tôn lên, trông xinh đẹp không sao tả xiết, lại có vẻ thoái mái tự nhiên.
Mà so sánh ra, tình cảnh của Hạ Diệp Chi lúc này lại có vẻ chật vật hơn rất nhiều.
.