Hạ Diệp Chi đứng như trời trồng trong giây lát rồi đi đến chỗ Mạc Đình Kiên
Mạc Đinh Kiên tựa lưng vào ghế sa lông, trông anh rất đỗi hững hờ cùng lười nhác.
Anh nghe thấy tiếng động bèn giương mắt lên nhìn Hạ Diệp Chi, lông mày khẽ nhíu lại, tỏ ý kêu cô có chuyện gì cần thì nói mau.
Hạ Diệp Chi dời mắt đến ghế sô pha đối diện chỗ anh, cô cũng không ngồi xuống mà đứng như vậy nói chuyện với anh luôn: “Tôi có việc muốn nói với anh một tiếng, vốn đã nhờ trợ lý Thời chuyển lời cho anh rồi, nhưng anh có nhà thì tôi nói thẳng luôn vậy.”
Không biết Mạc Đình Kiên có nghiêm túc lắng nghe lời cô nói hay không nữa, anh lại rít sâu một hơi thuốc lá.
Ngón tay anh vừa dài lại vừa thon thả, đến động tác hút thuốc thôi mà cũng đẹp đến nhường này.
Anh hơi nghiêng đầu, dí điếu thuốc còn đang hút dở vào gạt tàn rồi thơ ơ liếc nhìn Hạ Diệp Chi: “Cho nên?”
“Tôi muốn đón Mạc Hạ sang nhà mình ở một thời gian.” Cô đi thẳng vào vấn đề luôn.
Mạc Đình Kiên cũng không tỏ thái độ ngay mà nhìn cô chằm chằm, ước chừng phải bất động đến mấy giây.
Sự im lặng của anh làm cô thấy hơi căng thẳng, Mạc Đình Kiên không muốn cho cô dẫn Mạc Hạ theo sao?
Một lát sau, Mạc Đình Kiên mới ngồi thẳng dậy, nói một câu không đầu đuôi đuôi: “Sắp đến giao thừa rồi.”
Trong giọng nói của anh ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp nào đó mà Hạ Diệp Chi không nhận ra nổi.
Hạ Diệp Chi bỗng đưng nhớ lại khoảng thời gian bọn họ còn mặn nồng, gần như chẳng đón được bao nhiêu cái giao thừa yên bình với nhau.
Năm đầu tiên đón giao thừa ở nhà họ Mạc, nhà họ Mạc bèn xảy ra chuyện
Ba năm sau đó không cần nhắc cũng được
Còn năm nay…
Đầu óc Hạ Diệp Chi dần dần trở nên tỉnh táo, cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Mạc Đình Kiên: “Nếu anh muốn đón giao thừa với Hạ Hạ thì tôi sẽ đưa con bé về sớm cho.”
Ai ngờ đâu Mạc Đình Kiên lại từ chối thẳng thừng: “Không cần”
Không đợi Hạ Diệp Chi kịp phản ứng, Mạc Đình Tiếp liền nói tiếp: “Giao thừa có hẹn rồi, không rảnh.
Sáng mai cô đến đón nó đi đi”
Anh nói xong bèn đứng thẳng dậy, quay người bước lên lầu.
Bóng lưng rất đỗi lạnh lùng, không có chút ý định dừng lại nào.
Hạ Diệp Chi cắn môi, giống như đang thấy tức giận, hay muốn gỡ gạc lại một ván mà đi nhanh ra khỏi nhà anh vậy
Dường như chỉ cần thả chậm bước chân thôi là cô sẽ rơi xuống thế hạ phong ngay.
Lúc bước qua phòng khách, cô nhìn quanh quất bốn phía, rồi tìm thấy Tiêu Thâm đang ôm áo khoác ngồi xổm xuống đất hút thuốc cùng mấy người vệ sĩ, giống hệt như mấy dân anh chị trong giới giang hồ vậy.
Trên mặt của những người vệ sĩ này đều bị thương ít nhiều
Đánh nhau hay gì?
Hạ Diệp Chi bước thẳng đến chỗ anh ta, cô không hỏi nhiều mà chỉ nói một câu: “Về thôi.”
Vừa dứt lời đã dời bước đi ngay, Tiêu Thâm nhanh nhẹn theo sau cô.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Thâm mỗi lúc một gần, Hạ Diệp Chi không hề ngừng lại mà đi nhanh hơn nữa, cũng không quay đầu nhìn lại: “Anh đánh nhau với vệ sĩ của Mạc Đình Kiên hả?”
“Ừm” Tề Thanh chỉ đáp một tiếng, vẫn kiệm lời như ngày nào
Hạ Diệp Chi đã sớm quen với dáng vẻ này của anh ta rồi.
“Bây giờ tôi không có bất kỳ quan hệ nào với Mạc Đình Kiên, anh cũng biết vậy mà, mặc dù tôi thuê anh, nhưng anh có làm gì cũng không liên quan đến tôi.”
Tiêu Thâm hiểu rõ ý tứ của Hạ Diệp Chi, anh ta cười giễu: “Anh ta biết tôi đánh vệ sĩ của mình, đây vốn là việc riêng của tôi, không có quan hệ gì với cô cả.”
“Vậy thì tốt” Hạ Diệp Chi hài lòng trả lời。
Bây giờ cô thật sự không muốn dây dưa với Mạc Đình Kiên một chút nào。
Nhưng buồn cười là, có thể cô thật sự chẳng có quan hệ gì với Mạc Đình Kiên.
Dù cho anh là cha của con gái cô, cũng là người đầu tư cho bộ phim mới của cô đi chăng nữa.
Trong suốt quãng đường về, bầu không khí trong xe im ắng đến lạ thường
Bởi vì Hạ Diệp Chi gặp phải Mạc Đình Kiên nên mới thấy khó chịu trong lòng, còn Tiêu Thâm không biết cớ vì sao mà tâm trạng lại có vẻ sa sút ghê lắm.
Bọn họ đều không có ý muốn xen vào việc của đối phương nên không ai lên tiếng suốt dọc đường về.
Sau khi xuống xe, hai người rẽ về hai ngã .
Hạ Diệp Chi về đến nhà, mở tủ lạnh ra nghía thử mới biết nhà mình chẳng món gì ăn được.
Thế là dứt khoát khui hộp sữa chua ra uống luôn.
Cô vừa uống sữa chua vừa lướt điện thoại đọc tin tức, vừa kéo xuống thấy một bài thì điện thoại đã vang lên liên tục
Là cuộc gọi của Thẩm Lệ.
Vừa bắt máy đã nghe Thẩm Lệ í ới: “Tớ đang đợi cậu dưới lầu này”
Hạ Diệp Chi cả kinh, thế là không khống chế được bàn tay đang cầm sữa chua, cô bất cẩn siết chặt thân chai làm sữa văng tứ tung ra ngoài, dính cả vào áo.
“Cậu về từ hồi nào đấy?” Hạ Diệp Chi nhanh chóng bỏ chai sữa xuống rồi bật loa ngoài, cô vừa nói chuyện với Thẩm Lệ vừa lấy khăn giấy lau vệt sữa chua bị văng trên áo.
“Cậu quan tâm tớ về từ bao giờ chi hử, tớ lên nhà liền đây.” Thẩm Lệ hấp ta hấp tấp, vừa dứt lời đã cúp máy cái rụp.
Lúc Hạ Diệp Chi lau hết mớ sữa chua rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay thì nhìn thấy bóng mình trong gương, vết sẹo trên cổ cô vẫn chưa lành hẳn.
Hôm nay cô mặc chiếc áo lông cổ tròn, lúc ra ngoài còn quàng thêm cái áo khoác và đeo lên tấm khăn choàng, lúc về nhà cởi hết ra rồi mới nhìn thấy vết sẹo lồ lộ trên cổ.
Hạ Diệp Chi cũng không biết có phải Thẩm Lệ đã phát hiện ra điều gì mới vội vã đến tìm cô thế hay không, nhưng cô không có ý định kể chuyện Khanh Tần cho cô ấy nghe.
Dù sao việc cũng đã rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để Thẩm Lệ khỏi phải lo lắng.
Hạ Diệp Chi vừa vào phòng ngủ thay cái lông cao cổ bước ra thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa nhà đón khách, bèn nhìn thấy Thẩm Lệ đứng ngay bên ngoài.
Cô ấy đội nón lưỡi trai, nón của cái áo lông vũ cũng đội nốt lên đầu, tóc hơi hơi rối, không trang điểm nhưng trông vẫn có tinh thần lắm.
“Lâu thế mới ra mở cửa cho tớ, cậu đang làm gì đấy?” Thẩm Lệ phàn nàn một hồi rồi kéo vali hành lý vào trong.
Hạ Diệp Chi cười cười, bình tĩnh kéo lại cổ áo rồi nhấc tay đóng cửa vào.
“Sao cậu không báo trước, đến bất ngờ thế?” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa rót cho Thẩm Lệ ly nước.
Thẩm Lệ ném hành lý qua một bên rồi nhảy vèo lên sô pha, vùi đầu vào thành ghế đợi cô rót nước cho.
Hạ Diệp Chi đưa cho cô ly nước.
“Cảm ơn nha” Thẩm Lệ nhận lấy hớp một hớp, rồi đặt xuống khay trà.
Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ có chuyện muốn nói nên ngồi xuống bên cạnh cô.
Quả nhiên là vậy, cô vừa đặt mông xuống ghế, Thẩm Lệ đã nghiêm mặt nhích lại gần: “Nghe nói nhà họ Mạc muốn đầu tư cho Mất Thành 2 hả?”
“Cậu hóng hớt nhanh thật.” Đến tận hôm nay Hạ Diệp Chi mới biết đến chuyện này, cô không ngờ rằng Thẩm Lệ cũng biết nữa.
Thẩm Lệ hừ một tiếng rồi đắc ý nói: “Khinh thường tớ à, quan hệ của tớ rộng hơn cậu nhiều đấy.”
Hạ Diệp Chi không lên tiếng, chỉ mỉm cười đáp lại mà thôi.
“Cậu làm hòa với Tổng Gíam Đốc Mạc rồi hả?” Thẩm Lệ hóng hớt.
“Làm gì có chuyện đó.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trầm mặt xuống, cô rũ mắt, hít sâu một hơi rồi nói rằng: “Cũng như vậy thôi, sẽ không quay lại với nhau đâu.”
“Gì?” Thẩm Lệ ngớ người ra.
Thẩm Lệ nghe tin Mạc Đình Kiên đầu tư vào Mất Thành 2 nên cứ nghĩ Hạ Diệp Chi với Mạc Đình Kiên đã làm lành rồi chứ, thế là vừa xuống máy bay đã phấn khởi bắt xe đến nhà Hạ Diệp Chi ngay.
.