Nhưng sau khi Mạc Hạ được Mạc Đình Kiên cứu ra từ trong trận hỏa hoạn đó, đến bây giờ có thể chủ động gọi tên người nào đó, đã ít lại càng ít.
Thời Dũng là một trong số đó.
Mạc Hạ thân thiết với Thời Dũng như vậy cũng không có gì quá khó hiểu.
Mạc Đình Kiên tính tình lạnh lùng, làm cha cũng không tính là quá ôn hòa.Thời Dũng bình thường mặc dù nghiêm khắc, nhưng anh ta cũng đã có con, đối xử với trẻ em cũng sẽ kiên nhẫn và dịu dàng hơn nhiều.
Cũng có thể là bởi vì chứng kiến sự ra đời của Mạc Hạ, cùng với cô bé trải qua những chuyện khó khăn kia, Thời Dũng đối xử vô cùng tốt đối với Mạc Hạ.
Thời Dũng cười một tiếng với Mạc Hạ, tạo dáng giống như trò ảo thuật lấy ra trong túi một cây kẹo mút.
Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi gật đầu một cái, tỏ ý cô bé có thể nhận.
Thấy Mạc Hạ nhận lấy kẹo mút, Thời Dũng mới nhìn sang Hạ Diệp Chi, ôn tồn nói: “Cậu chủ bảo tôi ở đây chờ hai người , bây giờ có thể đi lên rồi.”
Hạ Diệp Chi đưa tay vén tóc lên tai, cười như không cười nhìn Thời Dũng: “Đường đi của Mạc thị tôi vẫn biết, Mạc Đình Kiên đúng là uổng công vô ích rồi.”
“Cô Hạ không cần phải bài xích như vậy, cô đưa theo Mạc Hạ ra ngoài, tóm lại là có chỗ không thuận tiện.
Cậu chủ cũng là vì suy nghĩ cho hai người .” Thời Dũng trả lời hết sức cẩn thận.
Hạ Diệp Chi biết, bất kể cô có nói gì, Thời Dũng luôn có giải thích rõ ràng.
Thòi Dũng làm việc bên cạnh Mạc Đình Kiên nên vô cùng nhạy bén.
Hạ Diệp Chi cười nói, dáng vẻ như bừng tỉnh : “Thì ra là vì suy nghĩ cho Mạc Hạ.”
Thời Dũng có chút than thở: “Cô Hạ mời đi cùng tôi.”
Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ đi theo sau lưng Thời Dũng, nhưng cô lại phát hiện Thời Dũng cũng không hề đưa hai người đi đến cửa lớn, mà là đi đến trước cửa ra vào bãi đậu xe thang máy riêng của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chắc cũng rất lao tâm khổ tứ, anh sợ người khác nhìn thấy cô cùng Mạc Hạ đi vào Mạc thị, sẽ bị truyền thông đưa tin?
Hạ Diệp Chi giễu cợt cười một tiếng.
Đàn ông thay lòng cũng cẩn thận hơn đàn bà rất nhiều.
Số trên thang máy không ngừng thay đổi, cho đến khi lên đến tầng phòng làm việc của Mạc Đình Kiên mới ngừng lại.
Ra khỏi thang máy, Hạ Diệp Chi liền bật cười một tiếng: “Mạc Đình Kiên gần đây rất rảnh rỗi sao? Đầu tư một dự án nhỏ như vậy cũng muốn đích thân nói chuyện?”
“Cậu chủ là một thương nhân rất có trách nhiệm, cậu ấy luôn để mắt tới bất cứ hạng mục nào trong công ty.” Giọng nói của Thời Dũng thành khẩn mà nghiêm túc, nếu như Hạ Diệp Chi không phải là người hiểu Mạc Đình Kiên, chỉ sợ cũng sẽ tin vào lời này của anh ta.
Bất kể lúc nào Thời Dũng cũng sẽ tuyệt đối bảo vệ Mạc Đình Kiên, đứng về phe của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi có hỏi nhiều đi nữa, cũng không thể lấy được gì từ trong miệng của Thời Dũng.
Thời Dũng trực tiếp đưa Hạ Diệp Chi đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Anh ta gõ lên cửa hai cái: “Cậu chủ, Cô Hạ tới.”
“Vào đi.” Bên trong truyềnra giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên, vừa nghe trong lòng Hạ Diệp Chi cũng run lên một cái.
Lúc này Thời Dũng mới đẩy cửa ra, đứng ở một bên để cho Hạ Diệp Chi đi vào.
Ký hợp đồng sao phải nói ở phòng làm việc?
Gần đây Mạc Đình Kiên làm việc thật đúng là để cho người khác thấy khó hiểu.
Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ đi vào.
Mạc Đình Kiên đang ngồi sau bàn làm việc, trong tay lật văn kiện, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ đi tới bên cạnh anh, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Diệp Chi một cái.
“Mạc Hạ ở chỗ của anh, em có thể đi bàn chuyện hợp đồng với bọn họ.
Nói xong thì tới đưa Mạc Hạ đi.”Giọng nói của Mạc Đình Kiên rất lãnh đạm, không có một chút dư thừa, thậm chí cũng không nhìn Hạ Diệp Chi một chút.
Tim Hạ Diệp Chi đập có chút nhanh hơn, thì ra Mạc Đình Kiên chỉ suy nghĩ cho Mạc Hạ mà thôi.
Thái độ của Mạc Đình Kiên đã hết sức rõ ràng, anh cho Thời Dũng xuống đợi hai người cô, đơn giản chỉ là vì chờ Mạc Hạ mà thôi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy tâm trạng của mình có chút vấn đề, có lẽ là bởi vì trước kia Mạc Đình Kiên coi trọng cô, làm rất nhiều chuyện vì cô.
Cho mãi đến giờ phút này, cô cũng vẫn có loại ảo giác đó.
Hạ Diệp Chi mím môi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Sau đó, cô ngồi xổm xuống, nói mấy câu với Mạc Hạ, liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Hạ Diệp Chi đi ra ngoài, Mạc Hạ liền leo lên cái ghế trước bàn làm việc của Mạc Đình Kiên.
Vóc dáng cô nhóc rất nhỏ, ngồi ở trên ghế dùng hết sức lực ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn vào chính giữa tài liệu, vừa vặn nhìn được vào ánh mắt giống mình y đúc của Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên khép văn kiện lại, thả lỏng người , giọng nói cũng hòa hoãn hơn nhiều so với khi nói chuyện cùng Hạ Diệp Chi, hỏi: “Khát nước sao?”
Mạc Hạ lắc đầu, cứ như vậy ngồi ở trên ghế nhìn anh, không nói lời nào.
Sau đó, cô bé lấy từ trong túi ra cây kẹo mút mà Thời Dũng vừa cho mình, đưa cho Mạc Đình Kiên.
Ý của cô bé là nhờ Mạc Đình Kiên bóc nó ra.
Nhưng sau khi Mạc Đình Kiên nhận lấy kẹo từ trong tay cô nhóc, liền trực tiếp bỏ vào một bên ngăn kéo khóa.
Mạc Hạ trơ mắt nhìn Mạc Đình Kiên cất kẹo của bé đi, mở to hai mắt từ trên ghế đứng lên, chỉ vào ngăn kéo nói: “Kẹo!”
Mạc Đình Kiên nói: “Mang sữa bò và bánh quy vào.”
Mạc Hạ rất thích ăn kẹo, nhưng răng của cô bé không tốt lắm, Mạc Đình Kiên đang khống chế không cho cô bé ăn nhiều kẹo nữa.
Cũng không lâu sau, thư ký liền bưng theo một cái đĩa đi vào, phía trên là sữa bò nóng cùng bánh quy nhỏ.
Thư ký này là người mới đến, chưa từng nhìn thấy Mạc Hạ.
Cô ta nhìn thấy cô bé trên ghế, phải có bảy phần giống với Mạc Đình Kiên, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
Mạc Đình Kiên khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi đối mặt với Mạc Hạ, nhưng cũng không bỏ lỡ biểu cảm của thư ký.
Anh khẽ cau mày, nghe nói là phòng thư ký có hai nhân viên nghỉ do sinh con, cho nên bên nhân sự mới tuyển người mới vào làm.
Anh không thích kiểu người lúc nào cũng kinh ngạc tò mò.
Thư ký cảm giác như Mạc Đình Kiên đang nhìn mình, vội vàng đặt đĩa xuống, bỏ từng cái lên bàn.
Lúc này, cô mới nghe thấy Mạc Đình Kiên hỏi mình: “Cô là thực tập sinh mới tới?”
Mạc thị khó khăn lắm mới tuyển thư ký tổng Giám đốc, mà phòng thư ký nhiều người như vậy, người có thể chân chính đứng gần Mạc Đình Kiên cũng chỉ có một vài người mà anh tín nhiệm.
Cô ta cũng phải qua mấy cửa ải, còn phải có quan hệ cá nhân mới vào được Mạc thị.
Muốn nói trong lòng cô ta không có chút ảo tưởng gì với Mạc Đình Kiên là không thể nào.
Tổng tài tuổi trẻ tài cao lại còn vô cùng tuấn tú , cùng với thư ký thực tập sinh bí thư, tổ hợp này kết hợp rất dễ bén lửa.
Thư ký thực tập mặt đỏ lên: ” Dạ, Giám đốc , tôi là thư ký mới tới, tên là Trình Tư Ưu.”
“Tôi có hỏi tên cô sao?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên so với vừa rồi càng lạnh lùng hơn, Trình Tư Ưu nghe xong cũng cảm thấy toàn thân rét run.
Ai cũng nói tính cách của Giám đốc khó mà tiếp xúc, vừa rồi Giám đốc còn chủ động hỏi cô ta, cô ta còn tưởng rằng Giám đốc cảm thấy cô đặc biệt…
“Tôi…” Trình Tư Ưu ấp úng một lúc lâu, bị dọa sợ đến mức không nói được gì, còn cảm giác có chút đáng thương.
Mạc Đình Kiên càng cảm thấy chán ghét: “Đi ra ngoài!”
Trình Tư Ưu liền vội vàng xoay người hốt hoảng đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, lúc Mạc Đình Kiên nhìn sang Mạc Hạ, nét mặt mới hòa hoãn đi đôi chút.
Anh đặt sữa bò và bánh quy đến bên cạnh Mạc Hạ nói: “Ăn đi.”
.