Yêu một người sẽ để lại dấu tích, không yêu cũng là có dấu vết để theo dõi.
Mạc Đình Kiên dọn ra khỏi biệt thự lâu như vậy, Hạ Diệp Chi lần đầu tiên cô nhận ra, cô và Mạc Đình Kiên đã thật sự kết thúc.
Chỉ là cô…
Thực sự rất khó chấp nhận, người đã từng nói đời này cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh, cứ như vậy buông lỏng tay ra.
Trái tim như bị khoét một lỗ lớn, cứ như là có nước biển tưới đáy lòng.
Lạnh lẽo đau đớn, cả người đều chết lặng.
Đau đến mức không thể rơi nước mắt.
Sâu hơn nặng hơn tình cảm, có phải cuối cùng cũng sẽ biến mất hay không?
Tiêu Thanh Hà không thương cô, Hạ Lập Nguyên không thương cô, Mạc Đình Kiên cũng không yêu cô.
Hạ Diệp Chi cúi đầu nở nụ cười, khóe mắt khô khốc, không rơi nổi một giọt lệ.
… reng reng.
Điện thoại di động trong túi rung lên.
Hạ Diệp Chi rũ mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra, cũng không thấy là ai gọi tới, liền nhận điện thoại.
“Diệp Chi, cậu ở đâu?”
Là điện thoại của Tần Thủy San.
Bên ngoài truyền đến tiếng của xe cứu hỏa, đồng thời, điện thoại di động đầu kia cũng truyền đến tiếng của xe cứu hỏa, có vẻ rất gần.
Tần Thủy San cũng chú ý tới đầu máy của Hạ Diệp Chi có tiếng xe cứu hỏa, cô ấy không dám tin hỏi: “Hạ Diệp Chi, không phải cậu vẫn đang ở trong tòa nhà Mạc thị chưa ra ngoài đấy chứ?”
Hạ Diệp Chi nhìn quanh bốn phía một lượt, giọng vô cùng bình tĩnh hỏi: “Tình huống thế nào? Tớ xuống ngay đây.”
Tần Thủy San bị giọng nói bình tĩnh của Hạ Diệp Chi dọa ngây người.
“Không có nhiều lửa, chỉ là báo động giả.
Thế nhưng Hạ Diệp Chi, nhưng cái tớ muốn nói là, vừa rồi tất cả mọi người đang chạy trối chết, cậu không cùng mọi người chạy xuống mà đi lên? Cậu không muốn sống à?”
“Tớ biết rồi, lập tức xuống dưới.” Hạ Diệp Chi bỏ quên câu nói kế tiếp của cô, cúp điện thoại đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Tần Thủy San nói không có nhiều lửa, Hạ Diệp Chi cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì, vẫn đi thang máy xuống.
Cô đi được nửa đường thì gặp được lính cứu hỏa.
Lính cứu hỏa thấy cô, cũng có chút kinh ngạc: “Cô, sao cô lại đi từ trên xuống?”
“Tôi chạy chậm hơn.” Hạ Diệp Chi giải thích.
Có thể đi chậm như vậy, cả đống người ở trong này cơ bản đều sơ tán rồi, Hạ Diệp Chi mới chậm rì rì xuống.
Mặc dù như thế, lính cứu hỏa vẫn nghiêm túc nói: “Lần này mặc dù chỉ là báo động giả, thế nhưng ý thức an toàn của cô không được! Lần sau nếu như gặp lại chuyện như thế này, nhất định phải theo đi cùng mọi người, biết chưa?”
Hạ Diệp Chi khiêm tốn: “Tôi biết rồi, nếu như gặp lại tình huống này, nhất định sẽ không như vậy.”
Lính cứu hỏa nói xong, lại nhìn sắc mặt Hạ Diệp Chi rất khó coi, quan tâm hỏi: “Cơ thể cô không có sao chứ?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Tôi không sao.”
Hạ Diệp Chi nói như vậy, lính cứu hỏa cũng không hỏi nhiều nữa.
.
.
.
Hạ Diệp Chi ra khỏi tòa nhà, chỉ tìm Thời Dũng.
Chủ yếu là cô muốn tìm Mạc Hạ.
Chỉ là, cô vẫn không tìm được Thời Dũng, nhưng lại nhìn thấy Tần Thủy San.
Tần Thủy San vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, đi tới đã kéo Hạ Diệp Chi đến, tức giận nói: “Cậu làm sao vậy? Lúc trước khi ký hợp đồng, cũng là một bộ dạng mất hồn mất vía, có phải.
.
.”
“Có liên quan đến Mạc Đình Kiên?” Tần Thủy San thử hỏi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thậm chí còn chẳng chớp mắt, Tần Thủy San cũng không thể nào phân tích tình hình thực tế của Hạ Diệp Chi, chỉ có thể tự mình hỏi: “Nếu là vì Mạc Đình Kiên, cậu vẫn tham gia khai máy《 Mất Thành 2》 được à? Có muốn hay mình mượn cớ giúp cậu không?”
“Không cần, chuyện làm ăn, tớ có chừng mực.
Tớ còn có việc, đi trước.” Hạ Diệp Chi vỗ vỗ vai Tần Thủy San, mặt cảm kích.
Cô và Tần Thủy San có thể hợp tác lần thứ hai sau ba năm, là duyên phận cũng là tình cảm.
Cô rất cảm kích Tần Thủy San.
Tần Thủy San cũng không tiện nhiều lời, không yên tâm hỏi: “Cậu đến đây thế nào? Có lái xe hay không, có muốn mình đưa cậu về không?”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, phất phất tay với cô ấy, ý bảo không cần.
Tần Thủy San không thể làm gì khác hơn là thở dài, đưa mắt nhìn Hạ Diệp Chi đi xa.
Vừa rời khỏi tầm mắt Tần Thủy San, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại ngay cho Thời Dũng.
Thời Dũng nghe điện thoại rất nhanh.
“Cô Hạ.” Thời Dũng giống như mãi mãi chỉ có giọng nói trầm thấp và đúng mực này.
“Hạ Hạ đang ở cùng anh sao? Hai người ở đâu? Tôi tới tìm hai người.”
Hạ Diệp Chi ừa nghe điện thoại, vừa nhìn xung quanh, tìm hình bóng Thời Dũng.
Đầu kia yên lặng chốc lát, giọng của Thời Dũng của vang lên lần nữa: “Tôi đưa Hạ Hạ rời đi trước rồi.”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, mới hỏi: “Đi đâu?”
Không đợi Thời Dũng bên kia điện thoại, trả lời Hạ Diệp Chi cảm giác được có người vỗ vai cô một cái, lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi che nửa loa điện thoại, quay đầu nhìn sang phía âm thanh truyền tới.
“Lưu Chiến Hằng?” Hạ Diệp Chi để điện thoại di động xuống, giọng lạnh đi bất ngờ: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Em cũng ở đây sao?” Lưu Chiến Hằng mỉm cười: “Là duyên phận đấy.”
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại.
Mạc Hạ được Thời Dũng mang theo, Hạ Diệp Chi rất yên tâm, Lưu Chiến Hằng đột nhiên xuất hiện, cô cũng không tiện nghe điện thoại.
“Em không nghe điện thoại sao? Em tiếp tục đi, tôi chờ em.” Lưu Chiến Hằng đưa tay trước mặt, phong thái lịch lãm.
“Cuộc gọi không quan trọng, cũng không có gì đáng nói.” Hạ Diệp Chi bỏ điện thoại vào túi.
Lần trước, Lưu Chiến Hằng cứu cô và đưa cô trở lại, từ đó cô không gặp lại anh ta nữa.
Mãi cho đến khi vết thương của cô khỏi dần, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin hỏi một chút tình hình của cô.
Đại đa số thời gian Hạ Diệp Chi cũng không về.
Thực sự không muốn để ý đến anh ta.
Thế nhưng, Lưu Chiến Hằng lại hết lần này tới lần khác đã cứu cô nhiều lần.
Chân chính gặp mặt, không để ý tới anh ta là không thể.
“Tôi vừa thấy em đi ra từ tòa nhà Mạc, nghe nói bên trong cháy? Em không sao chứ?” Ánh mắt Lưu Chiến Hằng quan sát ở trên người Hạ Diệp Chi một chút, dừng lại thời gian rất ngắn.
“Anh nhậm chức giáo sư đại học, cách Mạc thị khá xa, tòa nhà Mạc thị vừa cháy thì anh xuất hiện, thật khéo quá.” Hạ Diệp Chi cũng vừa nghĩ tới chuyện này, chỉ thuận miệng nói ra.
Hiện tại cô đã hoàn toàn không lo lắng đắc tội Lưu Chiến Hằng, dù sao trên danh nghĩa cô và Mạc Đình Kiên cũng đã ly hôn, mục đích của anh đã đạt được, Hạ Diệp Chi cũng không có gì mà phải sợ.
Lưu Chiến Hằng sắc mặt không thay đổi, thoạt nhìn một không có chút biến dạng nào.
“Trường học đã nghỉ, tôi đi quanh quanh mua sắm không được sao?”
Lưu Chiến Hằng nói nghe là vẻ có lý, nhưng trong thâm tâm Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng không phải là một người buồn chán sẽ đi dạo.
Hạ Diệp Chi vốn chỉ là tùy tiện nói một câu, Lưu Chiến Hằng nghe như gió thoảng mây bay.
Trái lại cô thấy Lưu Chiến Hằng có liên quan đến chuyện này.
Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói: “Rất nhiều lời nói dối, thì anh có cho đó là sự thật không? Làm nhiều chuyện xấu, cũng tập mãi thành thói quen.
Nhưng sớm muộn có một ngày, anh nhận phải sự trừng phạt tương đương!”
.