Tần Thuỷ San thật sự cố ý nói lớn tiếng như vậy.
Trước kia lúc hai người không gặp mặt, Tần Thuỷ San và Tô Miên cũng không phải có thể là bạn bè.
Huống chi hiện tại, Tô Miên bị Mạc Đình Kiên kiên quyết nhét vào đoàn phim của cô ta, mà cô ta lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Loại cảm giác này, giống như cô ta kém hơn Tô Miên một bậc, nguyên nhân chính là như vậy, sao Tần Thuỷ San có thể nhìn thuận mắt Tô Miên?
Nhưng mà, cô ta lại không thể chủ động xung đột chính diện với Tô Miên, liền muốn ở một bên xem náo nhiệt, gây ồn ào.
Cô ta có dự cảm, đoàn phim lúc này tuyệt đối sẽ không thái bình.
Tô Miên là bạn gái hiện tại của Đình Kiên, Hạ Diệp Chi là vợ trước của Mạc Đình Kiên.
Chuyện này có thể có náo nhiệt.
Thật ra đoàn phim rất nhàm chán, có trò hay xem cũng khá tốt.
Tần Thuỷ San ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, lấy lòng nhỏ giọng nói: “Đừng nóng giận.”
“Cô như vậy là có ý gì?” Hạ Diệp Chi cũng không phải thật sự giận Tần Thuỷ San, Tần Thuỷ San là người thích nhiều chuyện mà cô biết: “Tôi không muốn chọc phiền toái.”
“Cô không muốn chọc phiền toái?” Tần Thuỷ San không dẫn người chú ý duỗi tay chỉ chỉ Tô Miên phía sau, đè thấp giọng nói: “Cô cảm thấy cô không trêu chọc người khác, phiền toái sẽ không tìm tới cửa sao?”
Đây cũng là điều Hạ Diệp Chi lo lắng.
Tần Thuỷ San nhìn vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, liền biết trong lòng cô cái gì cũng đều hiểu rõ.
Tuy rằng biết Hạ Diệp Chi cái gì cũng đều hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn nhịn không được nhắc nhở Hạ Diệp Chi: “Cô đề phòng Tô Miên một chút, người đoàn phim nhiều tai mắt, nếu cô ta gây ra chuyện gì, có thể sẽ không thu thập tốt.”
“Cô là ước gì tôi và Tô Miên tranh đấu, cô ở một bên xem hổ tranh đấu đi?” Hạ Diệp Chi dù bận vẫn ung dung quay đầu nhìn về phía Tô Miên.
“Biết là được, đừng nói ra, bị cô vạch trần suy nghĩ tôi rất xấu hổ.” Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Tần Thuỷ San lại nhìn không ra một tia xấu hổ.
Vẻ mặt Tần Thuỷ San thản nhiên dựa ra sau, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhướng mày, không nói gì thêm.
Di động rung hai cái, có tin nhắn mới.
Hạ Diệp Chi click mở màn hình nhìn một chút, phát hiện là Mạc Gia Thành gửi cho cô.
“Chị Diệp Chi, chị đến sân bay nào?”
“Lên máy bay chưa?”
“Có thời gian em đến thăm chị.”
Lúc Hạ Diệp Chi mở ứng dụng tin nhắn ra, vừa lúc thu được tin cuối cùng của Mạc Gia Thành.
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, trả lời cậu ta một câu: “Về trường học đọc sách cho tốt, đừng đánh nhau.”
Sau đó cô có tìm Mạc Gia Thành hỏi ngày đó ở Kim Hải, vì sao cậu ta lại cùng những người đó đánh nhau.
Mạc Gia Thành chỉ qua loa một câu, chỉ nói lúc trước bọn họ có chút qua lại.
Hạ Diệp Chi nghĩ, Mạc Gia Thành đã là người trưởng thành, bản tính cậu ta lương thiện, bản thân hẳn là cũng biết đúng mực, liền không hỏi cặn kẽ.
Mạc Gia Thành trả lời: “Nếu có người chọc em, em làm sao bây giờ? Bị động chịu đánh sao?”
Hạ Diệp Chi cực kỳ lạnh lùng đáp lại: “Người khác chọc cậu cậu không đánh trả, cậu là kẻ ngốc sao?”
Cảm giác được Tần Thuỷ San bên cạnh không an phận nhích tới nhích lui, Hạ Diệp Chi giương mắt vừa thấy, liền phát hiện Tần Thuỷ San quay đầu ra hiệu với Hứa Mộ Hàn ngồi ở phía sau.
Tần Thuỷ San ra hiệu nửa ngày, lại không dám phóng động tác quá lớn, Hạ Diệp Chi nhìn một lát, không hiểu được Tần Thuỷ San có ý tứ gì.
Nhưng thật ra Hứa Mộ Thân từ trong túi tuỳ thân móc ra hai mảnh gì đó, đưa cho Tần Thuỷ San.
Tần Thuỷ San cười đến xuân tâm nhộn nhạo nhận lấy, liền nghe thấy Hứa Mộ Hàn nói một câu: “Cô Hạ cần không?”
“Cái gì?” Hạ Diệp Chi đến bây giờ vẫn chưa biết đó là thứ gì.
Tần Thuỷ San không tình nguyện đưa cho cô một cái, Hạ Diệp Chi vốn dĩ không muốn, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng của Tần Thuỷ San, liền có chút muốn.
Cô nhận lấy vừa thấy, mới phát hiện vậy mà lại là bảo bối sưởi ấm trên người.
“Thầy Hứa vừa mới đưa cho cô Tần thứ gì vậy?” Nữ chính lúc này đã đi tới, ý cười đầy mặt nói.
Hạ Diệp Chi nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn nữ chính một cái, lúc trước cô chỉ xem qua ảnh chụp của nữ chính này, ảnh chụp và người thật khác biệt không lớn, Hạ Diệp Chi dễ dàng nhận ra.
Cô ta thoạt nhìn có lẽ trên dưới 30 tuổi, rất tương xứng với nhân vật trong kịch bản.
Việc lựa chọn diễn viên kịch bản, Hạ Diệp Chi không có quyền lên tiếng, đều là do đạo diễn và Tần Thuỷ San tuyển chọn.
Nữ chính bộ thứ hai, Hạ Diệp Chi không gặp qua, lúc trước Tần Thuỷ San nhắc tới, cô cũng không nhớ kỹ tên.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn Tần Thuỷ San một cái, Tần Thuỷ San chớp chớp mắt nhìn cô, Hạ Diệp Chi cong cong môi, lên tiếng nói: “Cầm bảo bối sưởi ấm, không biết thầy Hứa còn hay không.”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, nữ chính lập tức nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Sau khi cô ta thấy rõ dáng vẻ Hạ Diệp Chi, đáy mắt làm như hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó giọng điệu vui mừng bất ngờ nói: “Cô Hạ cũng ở đây!”
Cô ta vòng qua bọn họ, đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi: “Chào cô, cô Hạ, tôi là Tưởng Viên.”
“Chào cô.” Hạ Diệp Chi đành phải đứng dậy, lễ phép vươn tay với Tưởng Viên.
“Kỳ thật cô không cần gọi tôi là cô, tôi cũng chỉ là người mới mà thôi, tôi cũng là được cô Tần để mắt.” Ý cười trên mặt Hạ Diệp Chi gia tăng, nhìn về phía Tần Thuỷ San: “Đúng không? Cô Tần?”
Hạ Diệp Chi là cố ý nói như vậy, để cho người khác cho rằng cô và Tần Thuỷ San là người cùng một phe.
Tần Thuỷ San này đương nhiên rõ ràng hơn, tuy rằng trong lòng cô ta đang mắng Hạ Diệp Chi, nhưng lại không thể phá huỷ sân khâu của Hạ Diệp Chi, đành phải gật gật đầu: “Đúng… Đúng vậy, chính là như biên kịch Hạ nói.”
Dáng vẻ Tưởng Viên một bộ bừng tỉnh: “Có thể tham gia diễn xuất kịch bản của cô Hạ, là vinh hạnh của tôi.”
“Cũng là vinh hạnh của tôi.” Hạ Diệp Chi hơi hơi gật đầu, thoạt nhìn cực kỳ khiêm tốn.
Mấy người hàn huyên một trận, không còn gì để nói, liền từng người ngồi xuống.
Lúc đăng ký, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Thẩm Lệ, liền dừng ở phía sau mọi người.
Chờ đến lúc Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, phần lớn cơ bản đã qua cổng đăng ký lên máy bay.
Lúc Hạ Diệp Chi lên máy bay, phát hiện chỗ ngồi của đoàn phim chỉ dư lại một chỗ trống bên cạnh Tô Miên.
Hạ Diệp Chi ở trong đám người tìm được vị trí Tần Thuỷ San, nhìn về phía cô ta.
Một đạo diễn ngồi bên cạnh Tần Thuỷ San, từ lúc Hạ Diệp Chi lên máy bay, Tần Thuỷ San liền chờ xem Hạ Diệp Chi có phản ứng gì, lúc này Hạ Diệp Chi đang nhìn cô ta, cô ta liền lộ ra một nụ cười đắc ý hướng tới Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi buồn cười không được, Tần Thuỷ San này rõ ràng là cố ý.
Tần Thuỷ San đây là trả thù Hạ Diệp Chi lúc trước ở trong phòng chờ bay nói ra những lời đó, kéo cô ta xuống nước.
Hạ Diệp Chi híp mắt lại, cho Tần Thuỷ San một ánh mắt ‘chờ xem’, liền lập tức đi đến bên cạnh Tô Miên ngồi xuống.
Tô Miên đang nhờ tiếp viên hàng không lấy thảm lông cho cô ta, sau Hạ Diệp Chi ngồi xuống, liềm cầm quyển tạp chí.
Ngay sau đó, tiếp viên hàng không đưa thảm lông cho Tô Miên, lúc Tô Miên đắp thảm lông, đẩy đẩy Hạ Diệp Chi: “Tay cô dịch qua một chút đi.”
Tay Hạ Diệp Chi đặt trên tay vịn ghế dựa, căn bản không cản trở Tô Miên chuyện gì.
.