“Hạ Diệp Chi!” Mạc Đình Kiên cúi đầu gọi tên cô, ngầm có ý cảnh cáo.
Dường như Hạ Diệp Chi không nói chuyện nghiêm túc thì anh sẽ làm ra chuyện gì quá đáng vậy.
Lúc này Hạ Diệp Chi đã mất hết kiên nhẫn, cô không muốn biết Mạc Đình Kiên đang suy nghĩ gì, cũng không muốn đoán vì sao anh đột nhiên tới tìm cô, đồng thời không ngừng truy hỏi về chuyện tối hôm trước.
Cô không phải chưa từng nghi ngờ Mạc Đình Kiên ở cùng với Tô Miên là có nỗi khổ tâm khác, mà hành động của Mạc Đình Kiên vẫn luôn phủ định nghi ngờ của cô.
Nếu nói trước khi Mạc Đình Kiên lừa Hạ Diệp Chi đi tới nhà hàng chỉ là một người đàn ông lạnh lùng thay lòng đổi dạ.
Như vậy, chuyện nhà hàng kia đã làm cho trong lòng Hạ Diệp Chi bắt đầu bớt yêu Mạc Đình Kiên.
Mà lúc này, Mạc Đình Kiên lại giữ cô ở đây, không ngừng ép hỏi cô về chuyện đêm khuya gõ cửa phòng của đàn ông.
Hạ Diệp Chi nhớ tới những điều này, giọng điệu càng thêm hờ hững: “Liên quan gì đến anh? Có liên quan tới anh sao? Bây giờ cậu chủ Mạc đã rảnh rỗi đến mức muốn đi quản chuyện của người không liên quan nữa sao?”
Những lời Mạc Đình Kiên đã nói, cô đều nhớ.
Chính anh đã từng nói qua, cô là người không liên quan, như vậy chuyện của cô tất nhiên cũng không liên quan tới anh.
Mạc Đình Kiên vẫn giữ tư thế lúc đầu, lồng ngực rõ ràng lên xuống càng gấp gáp hơn chứng minh sự thay đổi cảm xúc của anh.
Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nói một câu: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Trong giọng trầm thấp nghe không ra được vẻ lạnh lùng quen thuộc, không hiểu sao lại cảm giác có vài phần nuông chiều.
Mà Hạ Diệp Chi đúng lúc bị giọng điệu giống như nuông chiều này của anh kích thích, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Thả tôi ra!” Giọng điệu của cô kèm theo chút run rẩy, lại lạnh lùng và cương quyết, không có cách nào bình tĩnh như trước được nữa.
Mạc Đình Kiên trái lại cười khẽ một tiếng: “Em trả lời vấn đề của anh thì anh sẽ thả em ra.”
Hạ Diệp Chi hoàn toàn bị anh chọc giận rồi.
Cô dùng hết sức cũng không giãy giụa thoát ra được, giơ tay lên lại bị Mạc Đình Kiên khống chế.
Trong lòng đồng thời cảm thấy bất lực và hoảng hốt, Hạ Diệp Chi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại nhưng không làm được, cô kêu lên gần như muốn phát điên: “Mạc Đình Kiên, chúng ta đã chia tay rồi! Anh còn muốn thế nào nữa?”
Cô cảm giác được người trước mặt lập tức cứng đờ.
Mà Hạ Diệp Chi vẫn còn nói tiếp.
“Khanh Tần bắt nạt tôi ngay trước mặt anh, anh chẳng quan tâm.
Khi anh ta cản xe tôi ngay giữa đường làm cho tôi không thể đi được, anh và Tô Miên đang ôm nhau.
Mạc thị xảy ra hỏa hoạn, anh bỏ tôi lại.
Vì muốn làm cho Tô Miên vui vẻ, anh lừa tôi đi tới nhà hàng đối diện với Mạc thị…”
“Bây giờ anh lại đang làm gì? Dựa vào tôi không chống lại được anh thì anh có thể tùy ý làm bậy với tôi sao?”
Hạ Diệp Chi đột nhiên cười phá lên, sau đó vừa cười chế giễu vừa nói: “Mạc Đình Kiên, anh chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi!”
Hai người ở gần trong gang tấc, nhưng hai bên lại khó có thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương, cả hai chỉ có thể nhìn rõ đường nét đại khái của đối phương mà thôi.
Ánh sáng không tốt làm cho tầm mắt bị hạn chế nhưng cơ quan cảm giác của con người lại trở nên nhạy bén hơn bình thường.
Hạ Diệp Chi cảm thấy trong phòng vô cùng áp lực, mà áp lực này lại truyền ra từ trên thân của người đàn ông trước mặt cô.
Trong phòng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lâu đến mức lưng của Hạ Diệp Chi cũng tê dại, lâu đến mức bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thủy San: “Các người có nhìn thấy biên kịch không?”
“Tôi không thấy.”
“Kỳ lạ thật, cô ấy đi đâu vậy…”
Lúc này, Mạc Đình Kiên cuối cùng mới buông tay, thả Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi vừa được tự do thì đột nhiên đẩy Mạc Đình Kiên ra.
Nhưng cô bị dồn vào góc tường đứng quá lâu, chân cũng có chút cứng đờ.
Khi đẩy Mạc Đình Kiên, cô cũng không dùng quá nhiều sức lực, trái lại khiến cho mình ngã nhào về phía trước.
Chỉ có điều cô không ngã xuống đất mà được Mạc Đình Kiên đỡ lấy, cánh tay thon dài đầy sức lực quấn quanh thắt lưng của cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Hạ Diệp Chi nghe giọng nói trầm lắng lại giống như ma quỷ của anh: “Bây giờ em đang hận anh thật sao?”
Giọng nói trầm thấp lại nghe dường như có chút cảm giác u ám lạnh lẽo không chân thật.
“A.” Cũng không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, anh đã cười lạnh một tiếng và đẩy Hạ Diệp Chi ra: “Em có thể đi.”
Trong khi nói chuyện, Mạc Đình Kiên đã lùi lại hai bước, dường như không hề muốn chạm tới Hạ Diệp Chi.
Trước sau thay đổi quá kỳ lạ và khác thường, nhưng lúc này Hạ Diệp Chi lại không có tâm suy suy đoán nguyên nhân trong đó.
Cô sớm đã không đoán ra được trong lòng Mạc Đình Kiên đang suy nghĩ gì.
Mạc Đình Kiên nói không sai, trong một giây vừa rồi, cô hận anh.
Vì sao hận?
Hạ Diệp Chi không nói rõ được.
Cô xoay người đi tới gần cửa và đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Đình Kiên, anh có ở bên trong không?”
Hạ Diệp Chi ngẩn người, cứng đờ tại chỗ.
Cô nghe ra được đây là giọng nói của Tô Miên.
Cô nắm chốt cửa, trong nháy mắt ngắn ngủi muốn mở cửa phòng ra, để cho Tô Miên nhìn thấy người bạn trai mà cô ta lấy làm kiêu ngạo đang ở cùng với cô.
Nhưng Hạ Diệp Chi cuối cùng vẫn kìm chế được suy nghĩ kích động này.
Cô không cần thiết phải vì một người như Mạc Đình Kiên mà hạ thấp tôn nghiêm, giới hạn của mình đi tính kế với Tô Miên.
Mất đi tình yêu sẽ chỉ làm cho người ta đau lòng khổ sở, tôn nghiêm lại có thể làm cho người ta sống sót, cố gắng sống tốt.
Cô đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích.
Tô Miên ở bên ngoài gọi tên Mạc Đình Kiên vài lần rồi đi.
Ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh.
Xác định ngoài cửa thật sự không có người, Hạ Diệp Chi mới mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài quả nhiên không có người.
Khi cô đóng cửa, trong lúc vô tình liếc nhìn vào trong phòng.
Trang trí trong phòng thoạt nhìn giống như một phòng nghỉ tạm.
Mạc Đình Kiên đứng quay lưng về phía cô, dứng vẻ cao ngất mà cô đơn.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh như sương, “rầm” một tiếng đóng cửa lại và rời đi.
Trong phòng một chìm vào trong bóng tối.
Mạc Đình Kiên khẽ giơ tay lên rồi thả xuống, lẩm bẩm nói: “Hận…”
…
Hạ Diệp Chi đi không xa đã gặp được Tần Thủy San hấp ta hấp tấp chạy tới.
Tần Thủy San vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì trên mặt thả lỏng: “Cậu đi đâu thế, tôi đi tới đi lui tìm cô đã mấy vòng cũng không có người nào nhìn thấy cô, điện thoại di động của cô cũng để ở chỗ trợ lý của tôi! Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì chứ!”
“Bụng tôi không thoải mái nên đi tới nhà vệ sinh thôi.” Gương mặt Hạ Diệp Chi trắng bệch, tâm trạng vô cùng mất mát, thậm chí cũng không thể duy trì được nụ cười gượng nữa.
Tần Thủy San cũng chú ý thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi không ổn, lo lắng hỏi: “Sắc mặt khó coi như vậy, có cần đi bệnh viện không?”
“Không có việc gì đâu, tôi về nghỉ một chút là được.
Có thể tại tôi không quen với khí hậu.” Hạ Diệp Chi nói ra lời này, bản thân cô cũng không tin được.
Cô tới đây đã mấy ngày, nếu như không quen với khí hậu thì cũng không quen từ lúc đầu mới đúng.
Nhưng Tần Thủy San trái lại tin là thật: “Vậy để tôi bảo tài xế đưa cô về khách sạn vậy? Dù sao ở đây cũng không có chuyện gì cần tới cô.”
“Được.” Hạ Diệp Chi không từ chối, tình trạng của cô quả thật rất tệ, không thích hợp ở lại đây.
Tần Thủy San đưa Hạ Diệp Chi tới trong xe, khi đi qua một sân quay phim đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ở bên cạnh Tô Miên.
Tô Miên đang cẩn thận hỏi Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, vừa rồi em gõ cửa phòng nghỉ, sao anh không mở cửa, anh đã ngủ thiếp đi sao?”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lạnh như băng: “Ừ.”
.