Tạ Ngọc Nam mở cửa sổ ra thông khí, Hạ Diệp Chi vội vàng chạy đến bên cửa sổ để thở.
Căn phòng đã lâu không có người nên rất nặng mùi.
“Đó là phòng sách của tôi, đợi một lát là có thể vào.” Tạ Ngọc Nam chỉ vào hướng phía sau lưng Hạ Diệp Chi nói.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Tạ Ngọc Nam, lập tức mở to hai mắt.
Theo hướng chỉ của Tạ Ngọc Nam, trên ba mặt tường đầy ắp sách là sách, bên cạnh còn có hai cây thang di động để lấy sách.
Hạ Diệp Chi chạy chậm đến, thở dài nói: “Nhiều sách quá…”
Nhất định là một thư viện nhỏ, đến giá sách cũng là đặt làm nên kích thước mới có thể vừa với mặt tường.
“Khi còn nhỏ tôi không nghe lời nên bố tôi bắt tôi đọc sách, sau khi đọc xong còn phải kiểm tra, tôi cũng không thể lười biếng, những cuốn sách này lớn lên cùng tôi, tôi rất quý chúng.” Tạ Ngọc Nam đưa tay sờ vào giá sách bên cạnh, ngón tay chạm vào bìa sách, nhìn qua rất hưởng thụ.
Người từ tâm đúng là có cách phạt nặng không giống với người thường.
“Bố anh thật sự rất nhọc lòng.” Hạ Diệp Chi ngửa đầu nhìn ba mặt tường đầy sách, nở nụ cười hiếm có trêu ghẹo anh ta: “Nhiều sách như vậy, lúc còn bé anh rất không nghe lời nhỉ.”
Tạ Ngọc Nam quay đầu, nói một câu ông nói gà bà nói vịt: “Cô cười rồi.”
Hạ Diệp Chi dần thu lại nụ cười trên môi.
“Tôi thấy từ lần đầu tiên gặp cô, nụ cười của cô với tôi đều rất giả dối, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười thật đến vậy.” Tạ Ngọc Nam dựa vào giá sách, liếc nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi không cười, trả lời một câu: “Anh cũng như vậy.”
Cô đến gần giá sách, nhận ra tất cả sách đều được phân loại.
Cô dựa vào bảng phân loại tìm thì thấy được sách liên quan đến pháp luật, quay đầu nói cảm ơn với Tạ Ngọc Nam: “Tất cả đều ở đây sao?”
“Tất cả.” Tạ Ngọc Nam quay lại thực tại, cũng bước đến.
…
Hai người nán lại nhà của Tạ Ngọc Nam một buổi chiều.
Lúc Tạ Ngọc Nam đọc sách tìm tài liệu thì toàn thân đều rất nghiêm túc, Hạ Diệp Chi không hiểu những thứ này nên việc có thể giúp được cũng có hạn.
Đến khi Mạc Hạ tan học, Hạ Diệp Chi mới buông tài liệu trên tay: “Tôi phải đi đón Mạc Hạ rồi.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy cũng buông sách trong tay xuống: “Đi thôi, mau lên!”
Biểu hiện của anh ta còn gấp gáp hơn cả Hạ Diệp Chi, nếu không biết thì còn tưởng anh ta đi đón con gái mình.
Lúc Hạ Diệp Chi lái xe đưa Tạ Ngọc Nam đến nhà trẻ thì cô bé vẫn chưa tan học.
Hai người đợi ở bên ngoài hơn mười phút thì mới có trẻ con đi từ trong ra.
Lúc đợi Mạc Hạ đi ra thì Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Thời Dũng : “Trợ lý Thời, hôm nay tôi đã đón Mạc Hạ đến chỗ của tôi.”
“Tôi biết rồi.” Thời Dũng thật ra đã biết Hạ Diệp Chi sẽ đi đón Mạc Hạ, anh cơ bản là không định đi.
Tâm trạng của Mạc Hạ hôm nay rất tốt, lúc đi từ trong nhà trẻ ra thì vừa nhún vừa nhảy.
Sau khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì cô bé vui vẻ không nhịn được “bịch bịch bịch” chạy về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cúi đầu đón được cô bé: “Mạc Hạ hôm nay trông có vẻ rất vui vẻ.”
Mạc Hạ cười “hì hì” lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ ra đưa cho Hạ Diệp Chi: “Cô giáo nói cho bọn con về nhà nuôi tằm cưng.”
Hạ Diệp Chi mở ra xem một chút, bên trong có vài hạt gì đó nhỏ nhỏ.
Cô cũng chưa thấy tằm bao giờ, cũng không biết tằm có hình dáng thế nào.
Lúc này Tạ Ngọc Nam đứng ở bên cạnh vẫn chưa lên tiếng nãy giờ chọc chọc vào tay cô.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu đã thấy Tạ Ngọc Nam chỉ chỉ Mạc Hạ không ngừng nháy mắt, ý bảo Hạ Diệp Chi nhanh chóng giới thiệu.
Hạ Diệp Chi cẩn thận cất hộp tằm xong thì nâng tay chỉ vào Tạ Ngọc Nam nói: “Mạc Hạ, đây là chú Tạ.”
“Chú là Tạ Ngọc Nam, cháu tên là gì nhỉ?” Tạ Ngọc Nam cũng ngồi chồm hổm xuống, đôi mắt cười đến híp thành một đường cong, ngay cả giọng nói cũng đã biến thành giọng nói dễ thương trêu đùa với con nít.
Hạ Diệp Chi hơi giật mình, Tạ Ngọc Nam rất thích trẻ con sao?
Mạc Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam, chớp đôi mắt to, rất nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Chào chú, cháu là Mạc Hạ.”
“Thật là đáng yêu.” Tạ Ngọc Nam xoa xoa đầu của cô bé hai cái, có vẻ rất giống mẹ hiền.
Mạc Hạ nở nụ cười nói: “Chú cũng rất đẹp trai.”
Hạ Diệp Chi thật sự khiếp sợ rồi, trước giờ cô chưa từng thấy Mạc Hạ đối đáp với người lần đầu tiên gặp mặt như vậy.
Tạ Ngọc Nam hình như thật sự rất thích con nít.
Mãi đến khi mấy người lên xe, Mạc Hạ kéo tay áo của Hạ Diệp Chi, làm ra vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Diệp Chi cũng phối hợp khom lưng, hỏi Mạc Hạ: “Sao vậy?”
Mạc Hạ dùng giọng nói tự cho là nói nhỏ nói: “Chú ấy rõ ràng là con trai sao lại lấy tên của con gái? Bạn học của con cũng tên là hoa Ngọc Lan.”
Tạ Ngọc Nam luôn luôn chú ý đến Mạc Hạ sao có thể bỏ qua dáng vẻ thần bí của Mạc Hạ.
Một giây trước anh còn đang nghĩ vẻ thần bí của cục cưng thật sự rất đáng yêu, một giây sau khi nghe Mạc Hạ nói vậy thì mặt anh ta lập tức đen đi.
Hạ Diệp Chi sau khi nghe thấy lời nói của Mạc Hạ cũng không nhịn được che miệng khẽ cười.
Tạ Ngọc Nam chen đến trước mặt Mạc Hạ, vẻ mặt kiên trì, giọng nói dịu dàng giải thích với Mạc Hạ: “Không phải, chú không phải là “hoa Ngọc Lan” kia, mà là Ngọc! Nam!”
“Cây Ngọc Lan?” Mạc Hạ chớp đôi mắt, càng mờ mịt.
Tạ Ngọc Nam: “…”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, hy vọng cô có thể giúp mình giải thích thật tốt.
Nhưng mà Hạ Diệp Chi nào có giải thích giúp anh ta, đưa Mạc Hạ lên xe, để con bé ngồi phía sau.
Tạ Ngọc Nam ánh mắt khinh thường lên xe của Hạ Diệp Chi, cũng chen lên ghế sau ngồi cùng Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi không lái xe về nhà mà lái xe về phía khu thương mại đông đúc.
“Anh muốn ăn gì?” Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Ngọc Nam qua gương chiếu hậu, hỏi.
Tạ Ngọc Nam nói: “Nghe nói thành phố Hà Dương có một nơi gọi là Kim Hải, tôi muốn ăn ở đó.”
Lúc trước anh ta không thường ở trong nước nhưng vẫn đã từng nghe đến Kim Hải.
Hạ Diệp Chi không ý kiến gì, chỉ gật đầu.
Bình thường Mạc Hạ thường đến Kim Hải, cũng biết Kim Hải là chỗ nào, cất giọng mềm mại: “Được gặp chú Cố.”
Cố Tri Dân lần nào gặp Mạc Hạ cũng cho con bé kẹo, còn đưa con bé đi chơi khắp nơi, con bé đều nhớ hết.
Hạ Diệp Chi có lòng trả lời: “Không biết, chú ấy ở đấy thì có thể sẽ gặp, không ở đấy thì tất nhiên là không gặp được.”
“À.” Mạc Hạ gật đầu.
Tạ Ngọc Nam sát vào bên cạnh Mạc Hạ , nhỏ giọng hỏi: “Chú Cố nào vậy?”
Mạc Hạ nhìn anh ta một cái, giọng nói nghiêm túc: “Chú Cố chính là chú Cố.”
Đối với cô bé thì Cố Tri Dân không giống với Tạ Ngọc Nam, trong lòng cô bé tất nhiên là vẫn thích người chú thân quen hơn là Cố Tri Dân.
…
Hạ Diệp Chi lái xe đến Kim Hải.
Xe vừa dừng hẳn thì Mạc Hạ liền chỉ ra ngoài cửa sổ chỗ cửa lớn của Kim Đỉnh nói với Tạ Ngọc Nam: “Chú Ngọc Lan, đến rồi!”
Hạ Diệp Chi nhịn không được “ha ha” bật cười, Tạ Ngọc Nam cường điệu đỡ lấy cằm: “Bé dễ thương, không phải là cây Ngọc Lan mà là Ngọc Nam!”
Mạc Hạ gật đầu một cái, bèn tự mình tháo dây an toàn của bản thân.
Tháo cả nửa buổi vẫn không được bèn ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Nam: “Chú Ngọc Lan, chú giúp cháu một chút được không?”
.