Nhưng đến cuối cùng, Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ ra được cái gì.
Thời Dũng đã đi, nếu như anh ta có chút ý định nói rõ với Hạ Diệp Chi, thì anh ta nhất định sẽ nói với cô.
Nếu anh ta chỉ muốn nói những điều này, thì cho dù Hạ Diệp Chi có hỏi thêm, anh ta cũng sẽ không nói cho cô.
Nói đi cũng phải nói lại, những người bên cạnh Mạc Đình Kiên, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng từ tính cách của anh.
Hạ Diệp Chi lên xe, gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam, liền lái xe đến chỗ hẹn với Tạ Ngọc Nam.
Khi cô đến nơi, Tạ Ngọc Nam đã đến rồi.
Vụ kiện với Mạc Đình Kiên, Tạ Ngọc Nam rất tích cực, giống như một luật sư bình thường tiếp nhận vụ án dốc toàn lực, đều này đủ để thấy Tạ Ngọc Nam có bao nhiêu hi vọng muốn giành chiến thắng.
Nói trực tiếp một chút, Tạ Ngọc Nam cũng không phải muốn thắng vụ kiện này, mà anh muốn thắng Mạc Đình Kiên.
“Văn kiện khởi tố vụ án tôi đã giúp cô làm xong rồi, cô xem một chút.
Nếu không còn vấn đề gì có thể giao cho bên pháp viện rồi.” Tạ Ngọc Nam nói, đẩy tâp tài liệu đến trước mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đón lấy, mở văn kiện ra xem, tỉ mỉ xem từng hàng chữ một
Tạ Ngọc Nam đánh giá cô một chút, sau đó uống cà phê, cũng không thúc giục cô.
Không biết qua bao lâu, Hạ Diệp Chi mới ngẩng đầu nói: “Có thể rồi, không có gì sai sót cả.”
“Vậy tôi sẽ giúp cô gửi đến pháp viện?” Tạ Ngọc Nam hỏi.
Hạ Diệp Chi không nói gì, anh ta tiếp tục nói: “Bây giờ tôi nộp cho bên pháp viện, vài ngày sau Mạc Đình Kiên sẽ nhận được thư mời bên Pháp viện.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
“Sao? Không nỡ à?” Tạ Ngọc Nam dựa vào ghế, cười cười nhìn Hạ Diệp Chi: “Nếu cô không nỡ thì tôi sẽ không nộp lên pháp viện nữa.”
Anh gõ gõ lên tập văn kiện
Hạ Diệp Chi đăm chiêu, cắn cắn môi, sau đó cười nhẹ: “Không có, tôi chỉ đang nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần thắng.”
“Không biết, chỉ có thể mạo hiểm mà thôi.” Tạ Ngọc Nam cúi xuống, cầm lấy tập văn kiện
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Ah không có tự tin như vậy sao?”
Tạ Ngọc Nam vuốt vuốt cằm nhìn xuống tập văn kiện, nhìn Hạ Diệp Chi, nói: “Phải, cho nên cô phải nỗ lực phối hợp với tôi, không được mềm lòng.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể mềm lòng được cơ chứ?” Không biết tại sao cô lại nói như vậy, chỉ là lúc bị Tạ Ngọc Nam hỏi, cô có chút chột dạ.
Tạ Ngọc Nam: “Hi vọng là như vậy.”
Hạ Diệp Chi cười.
……..
Sau khi gặp Tạ Ngọc Nam xong, cô lái xe đi đến một nơi cũ.
Năm đó khi cô mang thai trốn sang nước ngoài, một ngọn lửa liền thiêu rụi biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Duyên phận của cô và Mạc Đình Kiên, cũng là từ lúc cô bước chân vào biệt thự bắt đầu.
Năm đó Tiêu Thanh Hà quỳ trước mặt cô, xin cô thay Hạ Hương Thảo gả vào Mạc gia, cô đã tâm tàn ý lạnh, cứ tưởng cả đời này cô xong rồi.
Mạc Đình Kiên ban đầu tuy có ức hiếp cô, nhưng dần dần, anh cũng rất tốt với cô.
Nhưng cô chính là một người dễ mềm lòng, anh đối tốt với cô như vậy, tốt hơn người nhà Hạ gia, tốt hơn Tiêu Thanh Hà, vì vậy cô không để ý gì nữa.
Lúc lái xe đến, cô nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy một chút màu trắng từ trong rừng.
Cô có chút giật mình.
Năm đó cô đốt thực sự là triệt để, cô từng nhìn thấy ở trên báo.
Sau này sau khi về nước, bọn họ cũng ở một nơi khác.
Hạ Diệp Chi lái xe dọc ven theo sườn núi, rất nhanh nhìn thấy một ngôi nhà màu trắng.
Sau đó Mạc Đình Kiên lại về sửa lại sao?
Hạ Diệp Chi giảm tốc độ, dần dần tiến đến gần.
Nhìn vào, là một căn biệt thự mới.
Hạ Diệp Chi mở cửa, xuống xe.
Công biệt thự giống hệt với năm đó, cổng lớn cũng như vậy.
Hạ Diệp Chi không dám tin vào mắt mình, cô nhanh chóng bước vào trong.
Cổng lớn mở một nửa, vừa đẩy liền được mở ra.
Hạ Diệp Chi đi vào bên trong.
Bên trong cũng được thiết kế y hệt năm đó.
Cô cũng không biết sao bản thân lại có thể nhớ kĩ từng chi tiết đến như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, so với cuộc sống sau này, khi cô và Mạc Đình Kiên sống ở nơi đây, cũng được coi là những ngày bình dị.
Không có sự tính kế của người khác, cũng không có phát sinh ra những chuyện sau này.
Có lẽ bởi vì như vậy nên cô mới nhớ rõ chuyện ở đây như vậy.
“Ai đó” Sao lại vào đây? Đây là nhà của người khác sao có thể tự tiện vào được cơ chứ, mau ra ngoài đi!”
Hạ Diệp Chi đang định đi vào bên trong thì nghe thấy tiếng quát của người đàn ông.
Âm thanh này nghe có vẻ hơi già.
Hạ Diệp Chi đứng nguyên chỗ cũ không tiếp tục đi vào, ông lão quát cô ban nãy liền từ phía sau bước ra.
Ông ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi cũng rất kinh ngạc: “Thiếu phu nhân?”
Trên mặt ông lão hiện lên vẻ rất kinh ngạc.
“Lâm…Lâm thúc?” Hạ Diệp Chi nhìn ông có chút quen mắt, lúc này mới nhớ ra ông lão này là quản lí trước kia của biệt thự này, hình như họ Lâm.
“Haizzz, là tôi đây! Thiếu phu nhân sao lại có thời gian rảnh đến nơi này thế!”
Hạ Diệp Chi đáp: “Cháu đến xem thôi ạ.”
“Thiếu gia đã bảo người sửa xong rồi, cũng đến xem một lần.
Xương cốt tôi cũng yếu rồi, nên ở lại đây giúp thiếu gia trông coi ngôi nhà này, không ngờ hôm nay thiếu phu nhân về, cô và thiếu gia cùng về à? Thiếu gia đâu?”
Lâm thúc nói còn nhìn ra đằng sau Hạ Diệp Chi.
Lâm thúc lớn tuổi rồi, thúc ấy cũng không biết dùng điện thoại lắm, nên sẽ không nhìn thấy tin tức liên quan đến Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi, ông ở đây, không biết tin tức gì bên ngoài, vì vậy không biết Mạc Đình Kiên và cô không còn ở với nhau nữa.
“Anh ấy không đến ạ.” Trong lòng Hạ Diệp Chi lúc này đủ thứ tư vị, cô cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng hỏi: “Cháu không có việc gì nên đến đây xem xem, bây giờ cháu phải đi rồi.
Lâm thúc phải giữ sức khỏe nhé.”
“Haizzz, cứ như vậy liền đi sao?”
Đằng sau truyền đến âm thanh của Lâm thúc, cô cũng không có quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi.
Cô rời khỏi biệt thự, lên xe nhanh chóng rời đi.
Cô lái xe rất nhanh, gióng như tâm trạng đang hoảng loạn của cô lúc này.
Hạ Diệp Chi sau khi lái xe xuống núi, đến một đoạn mới bắt đầu giảm tốc độ.
Trái tim con người rất yếu đuối, rất dễ dàng chịu tổn thương và đau lòng.
Lúc đến một cái đèn đỏ ở ngã tư, Tạ Ngọc Nam lại gọi điện cho cô.
“Tôi đã làm xong xuôi rồi, bây giờ chỉ còn đợi xem Mạc Đình Kiên phản ững như thế nào.
Trước khi bắt đầu hầu tòa, chúng ta phải thu thập những chứng cứ có lợi với cô.” Tạ Ngọc Nam dường như rất hưng phấn, giống như đã sẵn sàng bước vào cuộc chiến.
.