Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn FULL


Lời nói của người đại diện hình như có ý khác.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn cô ta hỏi: “Trước kia những người khác từng hợp tác với công ty này có xảy ra chuyện lớn như vậy không?”

Người đại diện lắc đầu nói: “Chưa từng có, đơn vị tổ chức này nổi tiếng có khí phách, rất tôn trọng nghệ sĩ.”

Chân mày Hạ Diệp Chi nhíu chặt hơn, đi về phía trước non nửa bước, nhỏ giọng nói với người đại diện: “Cô là đang nghi ngờ có thể có người sai khiến chuyện này?”

Người đại diện không nói gì xem như là ngầm thừa nhận .

Sắc mặt Hạ Diệp Chi trở nên nghiêm túc ngay lập tức: “Gần đây Lệ có đắc tội với người nào không?”

“Không có, phim trước vừa mới quay xong, vừa nhận một kịch bản còn chưa quay, giữa thời gian này cũng nhận một số hoạt động trước kia đã bàn xong.
Gần đây cũng không xảy ra chuyện không vui với ai cả.” Người đại diện đối với hành trình và quan hệ giao tiếp của Thẩm Lệ rõ như lòng bàn tay, Hạ Diệp Chi tin tưởng lời cô ta nói đều là sự thật.

Nếu người đại diện đã nói như vậy thì đã nói rõ cô ta quả thật là nghi ngờ chuyện này.

Hạ Diệp Chi nói: “Lúc đó Lệ tham gia hoạt động ở đâu? Phiền cô cho tôi địa chỉ ở đó được không?”

“Được.” Người đại diện đọc địa chỉ cho Hạ Diệp Chi ghi lại.

Trước khi đi, Hạ Diệp Chi lại nhắc nhở một câu: “Chuyện này không cần nói cho Lệ biết, để cho cô ấy yên tâm dưỡng bệnh.”

Người đại diện gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Trước khi đi Hạ Diệp Chi lại đi gặp bác sĩ trị bệnh chính của Thẩm Lệ, sau khi xác nhận thương thế của Thẩm Lệ chỉ cần tĩnh dưỡng là được, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

Cô mới ra khỏi bệnh viện điện thoại di động đã reo lên.

Cô vừa đi đến bãi đậu xe vừa lấy điện thoại ra nghe.

Lúc nhìn thấy người gọi đến là ai, Hạ Diệp Chi hơi dừng lại, sau đó cười rộ lên, tiếp đó mới nhận cuộc gọi.

Giọng điệu của Hạ Diệp Chi mang theo vẻ chế nhạo nói: “Sao đột nhiên tổng giám đốc Cố lại gọi điện cho tôi thế?”

Sao Cố Tri Dân không biết Hạ Diệp Chi là đang cố ý chế nhạo anh ta, anh ta cũng không ngại hỏi thẳng Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi à, cô đi thăm Thẩm Lệ chưa? Cô ấy thế nào rồi?”

Giọng điệu rất gấp, từ trước đến nay anh ta luôn sốt ruột đối với Thẩm Lệ.

Anh ta càng sốt ruột, Hạ Diệp Chi càng trêu anh ta, cô thờ ơ nói: “Anh tự đi thăm không phải sẽ biết cô ấy thế nào sao?”

“Diệp Chi, tôi biết cô tốt nhất, cô đừng vậy mà…” Cố Tri Dân bắt đầu xuống giọng năn nỉ cô.

“Được rồi, được rồi, anh nói chuyện đàng hoàng cho tôi.” Hạ Diệp Chi không chịu được giọng điệu õng ẹo của anh ta, nghiêm túc nói: “Bản thân cô ấy không xem chuyện bị thương kia là chuyện to tát gì, nhưng bị thương cũng nặng lắm, té gãy chân đang bó bột, trán và cánh tay cũng bị thương.
Tạm thời chỉ có thể trốn trong bệnh viện, nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Cô vừa nói dứt lời, trong điện thoại lại là một mảng yên tĩnh.

Tính tình của Thẩm Lệ rất tùy tiện, lúc đi học cũng bị thương, nhưng bị thương nặng như vậy cũng là lần đầu tiên, ngay cả Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy đau lòng chứ đừng nói chi đến Cố Tri Dân.

Hạ Diệp Chi lên tiếng an ủi anh ta: “Anh cũng đừng quá lo lắng, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần cô ấy nghi ngơi cho tốt thì sẽ không có ảnh hưởng gì.”

Lúc Cố Tri Dân lên tiếng một lần nữa giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Sao cô ấy lại bị thương?”

“Lúc tham gia hoạt động, có cái kệ ngã xuống đè lên người cô ấy.” Hạ Diệp Chi nói nguyên văn lời của người đại diện cho anh nghe.

Cố Tri Dân cười gằn một tiếng: “Truyền thông Thịnh Hải có bao nhiêu nghệ sĩ, các hoạt động lớn nhỏ một năm cộng lại không tới vài chục ngàn thì cũng là mấy ngàn.
Năm năm gần đây cũng chưa từng xảy ra sự cố lớn như vậy.
Ngay cả xác suất xảy ra sự cố nhỏ cũng rất ít.”

Lời của Cố Tri Dân, Hạ Diệp Chi nghe rất có lý, càng khiến cô khẳng định chuyện Thẩm Lệ bị thương không hề đơn giản.

Hạ Diệp Chi nói: “Người đại diện của Lệ cũng cho rằng sự cố lần này hơi kỳ lạ.
Tôi định đến chỗ Thẩm Lệ tham gia hoạt động xem thử.”

Cố Tri Dân nói ngay: “Tôi cũng đi.”

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một hồi nói: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”

Tuy Thẩm Lệ và Cố Tri Dân vẫn không ở bên nhau, nên chắc chắn cô ấy cũng không muốn Cố Tri Dân quản chuyện của cô, nhưng chuyện lần này hơi nghiêm trọng, bất kể nói thế nào Cố Tri Dân cũng là CEO của truyền thông Thịnh Hải là ông chủ của Thẩm Lệ, anh nhúng tay vào chuyện này cũng có là chuyện bình thường.

“Tôi đang ở cửa bệnh viện, cô lái xe ra ngoài thì có thể nhìn thấy tôi.”

Lúc này Hạ Diệp Chi đã đi tới trước cửa xe của mình vừa mới mở cửa xe ra, nghe lời nói của Cố Tri Dân quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy chiếc xe màu trắng đậu cách đó không xa đang nhá đèn.

Hạ Diệp Chi cúp điện thoại bước nhanh về chiếc xe kia.

Sau khi đến gần, cô phát hiện người ngồi trong xe quả nhiên là Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân mở cửa sổ xe xuống, Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh đến thăm Lệ à?”

Cố Tri Dân không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô: “Cô ngồi xe của tôi đi hay là tự lái xe của cô đi?”

Vẻ mặt của anh lạnh lùng, ánh mắt cũng trở nên âm trầm, Hạ Diệp Chi biết anh là bởi vì chuyện của Thẩm Lệ nến mới như vậy.

“Tôi lái xe của mình, tôi đi trước dẫn đường, anh lái theo sau tôi đi.” Nếu cô ngồi trên xe của Cố Tri Dân đi qua đó, một hồi cũng vẫn phải quay về lái xe, như vậy rất phiền phức.

Cố Tri Dân chỉ yên lặng gật đầu.

Hạ Diệp Chi trở lại trong xe của mình, sau khi lái xe đi thì gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam.

Tạ Ngọc Nam vừa nhận điện thoại đã mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc lúc nào cô mới đến chứ?”

Trước đó cô và Tạ Ngọc Nam đã hẹn chỗ bàn bạc về vụ kiện, giữa đường biết được chuyện của Thẩm Lệ thì cô lái xe thẳng đến bệnh viện.
Tuy rằng cô cũng đã gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam nói bản thân có chuyện sẽ đến trễ một lát, nhưng Tạ Ngọc Nam cũng đợi hơi lâu rồi, lần này anh rất giận.

Hạ Diệp Chi áy náy nói: “Xin lỗi, tạm thời tôi có chuyện khác, chúng ta đổi ngày khác nhé.”

“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện cô lên tòa sao? Bây giờ đối với chúng ta mà nói, thêm thời gian một ngày thì có thể nhiều hơn một phần thắng.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam rõ ràng là đang tức giận.

Đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi thấy Tạ Ngọc Nam tức giận như vậy.

Hạ Diệp Chi có thể hiểu được sự quan tâm của Tạ Ngọc Nam, cô bình tĩnh hòa nhã nói: “Bạn thân của tôi xảy ra chút chuyện, tuy quyền nuôi dưỡng rất quan trọng đối với tôi, nhưng chuyện của bạn tôi cũng rất quan trọng, sau khi tôi sửa sang xong tài liệu sẽ liên hệ với anh sau, thật xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi này Hạ Diệp Chi nói ra rất thật lòng thật dạ, tuy Tạ Ngọc Nam vẫn rất tức giận nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện của cô.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam nghe có vẻ còn chưa hả giận, nói xong thì cúp máy.

Hạ Diệp Chi để điện thoại sang một bên, bắt đầu tập trung lái xe.

Lái xe gần một tiếng đồng hồ Hạ Diệp Chi mới tới được địa chỉ mà người đại diện kia đã cho.

Sau khi cô đậu xe xong, mở dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Cố Tri Dân theo sau cô, bước xuống xe, ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh cô nói: “Là chỗ này sao?”

“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu đáp một tiếng, đang muốn nói chuyện thì phát hiện ở bên cạnh có mấy người đang cầm máy ảnh.

Vẻ mặt cô thay đổi, lập tức im miệng kéo Cố Tri Dân sang một bên, thấp giọng nói: “Có phóng viên.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui