Tạ Ngọc Nam đưa Hạ Diệp Chi đến cổng tiểu khu, đứng ở ven đường phất tay với cô, giọng điệu hơi khó chịu nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh: “Anh về đi.”
Tạ Ngọc Nam nhún nhún vai, đứng yên ở ven đường, giống như đợi cho cô đi rồi anh mới trở về nhà.
Hạ Diệp Chi cũng mặc kệ anh, lên xe xong thì lái xe rời đi.
Cô thấy từ kiếng chiếu hậu Tạ Ngọc Nam đã đi về phía tiểu khu.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, có thông báo mới.
Hạ Diệp Chi lái xe chậm lại, tranh thủ nhìn màn hình điện thoại một chút, phát hiện là thông báo có email mới.
Hôm qua Tề Thành nói, trưa hôm nay sẽ đưa lịch trình một tuần của Tô Miên cho cô, rất có thể đây là email của Tề Thành.
Hạ Diệp Chi không mở ra xem ngay mà để điện thoại di động về chỗ cũ.
Vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại đã reo lên.
Lần này là có người gọi điện thoại cho cô.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn là điện thoại của Tần Thủy San.
Cô không nghe máy, Tần Thủy San vẫn cứ gọi.
Cũng không biết có chuyện gì mà gấp như thế.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là lại giảm tốc độ, cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi của Tần Thủy San.
Bên kia đầu điện thoại của Tần Thủy San có tiếng ồn, hình như cô ta đang ở bên ngoài.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Cô đang đi dạo bên ngoài sao?”
Hình như Tần Thủy San bước tới hai bước, tiếng ồn trong đầu dây bên kia nhỏ đi một chút, có lẽ cô ta tìm chỗ không người nào đó, sau đó mới nói: “Có một chuyện tốt muốn chia sẻ với cô.”
“Chuyện gì?” Hạ Diệp Chi suy nghĩ một hồi, thực sự không nghĩ ra Tần Thủy San muốn chia sẻ chuyện tốt gì với cô nữa.
Mấy bộ phim dưới tay Tần Thủy San khoảng thời gian trước lên sóng cũng rất hot, chuyện này cũng đâu có gì lạ.
“Vừa nãy ở một cửa tiệm áo cưới, Tô Miên té từ trên cầu thang xuống, xe cứu thương mới chở cô ta đi, nghe nói là té gãy chân ha ha ha…” Tần Thủy San tỏ vẻ bí mật nói, sau khi nói xong nhịn không được cười lớn lên.
Rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác mà.
“Tô Miên té gãy chân?” Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy! Lúc cô ta té từ trên lầu xuống là tôi mới bước vào cửa đấy.
Lúc đó tôi rất muốn cười, nhưng mà nhiều người như vậy tôi phải cố nhịn…” Giọng điệu của Tần Thủy San rất vui vẻ.
Hạ Diệp Chi dừng xe ven đường, hỏi: “Sao cô ta lại té ?”
Tần Thủy San nói: “Tôi không biết, nhiều người đến xem áo cưới như vậy.
Lầu trên, lầu dưới đều đông nghịt người.
Ai biết là cô ta tự té xuống hay là có ai đẩy cô ta…”
Hạ Diệp Chi hơi thất thần, cô còn chưa ra tay mà Tô Miên đã té gãy chân rồi? Có phải quá khéo hay không?
Đáy lòng có nghi ngờ, Hạ Diệp Chi ứng phó vài câu với Tần Thủy San sau đó lái xe trở về.
Cô trở về tiểu khu của mình, vừa lên lầu cô đã đi gõ cửa phòng của Tề Thành.
Hạ Diệp Chi gõ liên tục mấy lần, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, lẽ nào không có ai ở nhà?
Lại chờ giây lát, khi xác định bên trong không có ai, Hạ Diệp Chi mới trở lại phòng của mình.
Trước đó Tề Thành gởi cho cô lịch trình một tuần của Tô Miên, Hạ Diệp Chi mở ra nhìn, phát hiện trên đó ghi chép vô cùng tỉ mỉ lịch trình gần một tuần của Tô Miên, bao gồm thời gian cụ thể cũng được ghi chép vô cùng rõ ràng.
Mười giờ sáng thứ hai, gặp mặt ở câu lạc bộ nào đó, chiều ba giờ thứ tư hẹn gặp…
Mặc dù Hạ Diệp Chi sớm đã biết năng lực của Tề Thành, nhưng khi nhìn thấy lịch trình tỉ mỉ như thế này, cô mới ý thức được rốt cuộc mình đã thuê được một vệ sĩ như thế nào?
Trên đó cũng có ghi chép trưa nay cô ta sẽ đi xem áo cưới.
Sau khi Hạ Diệp Chi xem lướt qua một lượt thì cô để điện thoại sang một bên, ngồi suy nghĩ một hồi, sau đó lại mở cửa ra nhìn phòng đối diện xem Tề Thành đã trở về chưa?
Cửa phòng vẫn đóng im, Tề Thành còn chưa về.
Hạ Diệp Chi đang muốn đóng cửa thì nghe được tiếng thang máy dừng ở lại ở tầng lầu này.
Cánh tay đang muốn đóng cửa của Hạ Diệp Chi hơi dừng lại, cô thò đầu ra nhìn về phía thang máy.
Một phút sau, bóng của Tề Thành xuất hiện ngay cửa thang máy.
“Tề Thành!” Hạ Diệp Chi thấy là anh vội gọi một tiếng, sau đó bước nhanh về phía anh.
Tề Thành ra khỏi thang máy xong thì đứng tại chỗ chờ Hạ Diệp Chi đi tới.
Chờ Hạ Diệp Chi đến gần, anh mới lên tiếng hỏi: “Cô Hạ đang chờ tôi à?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu, nói: “Email anh gởi cho tôi, tôi đã nhận được, rất chi tiết.”
Lúc Hạ Diệp Chi nói chuyện, cũng là đang lặng lẽ đánh giá Tề Thành.
Hôm nay Tề Thành hiếm thấy lắm mới mặc áo mặc áo sơ mi, toàn một màu xám, cả người thoạt nhìn có phần chán nản.
“Tô Miên xảy ra chuyện rồi, anh có biết không?” Sau khi Hạ Diệp Chi đánh giá xong lại nhìn lên mặt anh một lần nữa.
“Biết.” Tề Thành hơi dừng lại, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tôi làm đấy, rất thuận lợi.”
Vốn dĩ Hạ Diệp Chi còn đang suy nghĩ phải làm sao để mở miệng hỏi, kết quả Tề Thành đã chủ động nói ra.
“Anh…” Hạ Diệp Chi chần chờ đương lúc muốn nói thì đã bị Tề Thành cắt ngang: “Cô có thể cho tôi thêm tiền, nếu không có chuyện khác thì tôi về trước đây.”
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng của Tề Thành, hơi thất thần.
Anh đúng là làm thuận lợi như thế sao?
Chuyện này không hợp với tính cách của Tề Thành lắm.
Anh cầm tiền làm việc, rất giữ nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng.
*
Tập đoàn Mạc thị.
Mạc Đình Kiên vừa mới mở một xấp tài liệu ra ký thì Thời Dũng đẩy cửa từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm theo một túi giấy.
Mạc Đình Kiên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy người tới là Thời Dũng thì cũng không lên tiếng, cúi đầu xử lý hồ sơ tiếp.
Thời Dũng cầm túi giấy đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên nói: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên nháy mí mắt hỏi: “Có chuyện gì mà cậu ấp a ấp úng vậy?”
Thời Dũng hơi dừng lại một hồi rồi mới đưa túi giấy đến trước mặt Mạc Đình Kiên.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên đã thu hồi lại từ lâu, anh lại cúi đầu nhìn xấp hồ sơ trên bàn làm việc hỏi: “Đồ gì thế?”
“Lệnh truyền của tòa án gởi đến.” Thời Dũng nói xong, thì dè dặt nhìn phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Cả người Mạc Đình Kiên hơi dừng lại, giống như bộ phim bị nhấn nút tạm dừng, đóng khung ngay lúc này.
Qua vài giây, giọng nói của Mạc Đình Kiên mới chậm rãi vang lên: “Để đồ xuống, cậu đi ra ngoài đi.”
Thời Dũng đã xem qua, biết được đây là lệnh truyền của Hạ Diệp Chi khởi kiện muốn giành lại quyền nuôi con, mà Mạc Đình Kiên đương nhiên càng hiểu rõ hơn đây là cái gì, anh không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày nay lúc họp, Mạc Đình Kiên vẫn luôn không tập trung, Thời Dũng suy đoán đại khái là anh đang đợi cái này.
Thời Dũng đi ra ngoài rồi, sau khi Mạc Đình Kiên ung dung thong thả xử lý hết hồ sơ trên bàn làm việc, hoạt động cánh tay một hồi mới lấy lệnh truyền của tòa án xem.
Anh nhìn chằm chằm túi giấy một hồi, sau đó vứt sang một bên, đứng dậy lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Anh đốt thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, ánh mắt hơi trống rỗng.
Khói thuốc bay lượn lờ trên mặt một vòng, lúc khói thuốc tản đi, đáy mắt của Mạc Đình Kiên hơi phiếm hồng.
Anh lại hít sâu vài hơi, hít nhanh đến nỗi bị sặc, ho khan kịch liệt vài tiếng mới dừng lại.
Anh nhíu mày, vừa muốn dụi điếu thuốc thì điện thoại di động đã vang lên.
.