Tô Miên là một cô gái có đầu óc, những lời Hạ Diệp Chi nói có lý, cô cũng biết.
Cô và Mạc Đình Kiên ở bên nhau lâu như vậy, Mạc Đình Kiên chưa từng chạm vào cô lần nào, điều này ngoài cô ra, người khác không thể nào biết được.
tuy đã 30 tuổi, nhưng cô chăm sóc bản thân rất tốt, tự nhận vẫn có sức hấp dẫn hơn người, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn không chạm vào cô, điều này đối với cô mà nói là một sự sỉ nhục.
Chuyện này cô không nói cho ai, cũng sẽ không để bất kỳ người nào biết được.
Mà đề nghị của Hạ Diệp Chi, vừa vặn có thể giải quyết được vấn đề Tô Miên đang mắc phải.
Lên giường cùng Mạc Đình Kiên, lại mang thai con của anh.
Cứ thế, đời này cô có thể yên tâm làm bà Mạc rồi.
Trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng ngoài miệng Tô Miên vẫn không đáp ứng ngay lập tức: “Tôi muốn có con với Đình Kiên, nói chuyện cùng anh ấy là được, sao phải bị cô uy hiếp chứ?”
“Tôi biết cô hiểu lời tôi nói, cô không cần giả ngu với tôi.” Bộ dáng suy tư của Tô Miên trước đó đều rơi vào mắt của Hạ Diệp Chi, cô biết Tô Miên hiểu lời mình nói.
“Nếu cô không hợp tác cùng tôi, tôi không thể lấy được quyền nuôi dưỡng Hạ Hạ, cô sau này sẽ phải sống cùng một mái nhà với con bé, mà cô bây giờ đã có sẵn một cơ hội đuổi con bé đi mà không cần tốn nhiều sức, chẳng lẽ cô không muốn nắm lấy sao?”
Hạ Diệp Chi nói xong, chậm rãi đứng dậy: “Cô suy nghĩ chút đi, nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ Diệp Chi xoay người, vừa đi vừa đếm thầm trong lòng: Một, hai, ba…
“Từ từ!” Phía sau vang lên giọng nói của Tô Miên.
Hạ Diệp đứng yên quay lưng lại với Tô Miên, cũng không quay đầu lại, yên lặng đứng đó đợi cô ta nói.
“Tôi đồng ý giúp cô, tôi sẽ nghĩ cách để mang thai con của Mạc Đình Kiên, chỉ cần tôi mang thai con của anh ấy, dù cô có thắng kiện hay không cũng phải mang con gái cô đi!” Chuyện này với cô ta chỉ có lợi không có hại, cô ta đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.
Hạ Diệp Chi nói: “Chờ tin tốt của cô.”
Cô mở cửa đi ra ngoài.
Tô Miên liền dựa đầu vào tường suy nghĩ, làm cách nào mới có thể khiến Mạc Đình Kiên chủ động chạm vào cô ta.
Đã thế cô ta bây giờ lại không có gì để giúp đỡ.
Nhưng cơ hội của cô ta rất nhanh đã tới.
Chiều hôm sau, Mạc Đình Kiên tới thăm cô ta.
Sau khi Tô Miên cho người giúp việc ra ngoài liền dịu dàng nói: “Đình Kiên, gần đây em cứ thấy đau eo, anh có thể xoa giúp em một chút không.”
Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế cách xa giường bệnh, mặt không một chút gợn sóng: “Eo đau thì gọi bác sĩ.”
Tô Miên cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: “Em không muốn bác sĩ nhìn thấy cơ thể của em…”
Mạc Đình Kiên nhướng mày: “Bác sĩ không phân biệt nam nữ, cô đi du học nước ngoài nhiều năm như vậy còn không rõ điều này sao?”
Tô Miên cảm nhận được mình đang bị Mạc Đình Kiên chế nhạo, thật mất mặt, nghiêng đầu sang một bên, tức giận nói: “Anh… anh đi đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Quả nhiên là dầu muối đều không ăn! Nếu không phải còn có một Mạc Hạ sống sờ sờ ở đó, cô ta còn đang có suy nghĩ Mạc Đình Kiên không có khả năng đó!
Chỉ là cô ta đã nói đến như vậy, Mạc Đình Kiên vẫn giữ sự nghiêm nghị như thế…
“Tôi đi trước.” Mạc Đình Kiên như không nhận ra sai lầm dù chỉ một chút, đứng luôn dậy đi ra ngoài.
Bước chân của anh rất dài, lại vội vàng như thể không chờ được phải rời khỏi đây ngay.
Chờ lúc Tô Miên ngẩng đầu lên thì bóng dáng của anh đã sớm biến mất.
Cô ta tức giận đập gối: “Em chỉ tùy tiện nói một câu, anh vậy mà đi thật!”
Cô ta vừa rồi giận quá cho nên mới đuổi anh đi.
Thật ra suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta lại không phải vậy.
*
Hạ Diệp Chi vừa mang theo canh đi ra khỏi thang máy đã gặp Mạc Đình Kiên.
Anh hẳn là tới thăm Tô Miên.
Cô chỉ dừng một chút, nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, mặt không biểu cảm đi qua người Mạc Đình Kiên.
Mắt nhìn thẳng, chỉ liếc anh một cái, tất nhiên không thể bị anh phát hiện, cô đi rồi, Mạc Đình Kiên còn đứng tại chỗ nhìn cô một lúc lâu rồi mới bước vào thang máy.
Hạ Diệp Chi đợi Thẩm Lệ uống canh xong mới rời khỏi phòng bệnh, cô nhận được điện thoại của Tô Miên.
“Cô tới bệnh viện một chuyến đi, tôi muốn gặp cô ngay bây giờ!” Giọng điệu của Tô Miên không tốt lắm, ra lệnh xong lập tức cúp điện thoại.
Hạ Diệp Chi cười khẽ một tiếng, cất điện thoại rồi đi thẳng tới gõ cửa phòng bệnh của Tô Miên.
Y tá nhìn thấy Hạ Diệp Chi, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Sao cô lại tới nữa?”
“Cô gái bên trong gọi tôi tới.” Hạ Diệp Chi chỉ vào bên trong phòng bệnh.
Bên trong vang lên giọng nói của Tô Miên: “Để cô ta vào đây.”
Y tá mở cửa cho Hạ Diệp Chi đi vào.
Tô Miên khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn chằm chằm cô.
Nhìn một lúc, Tô Miên bắt đầu nói: “Đình Kiên không muốn tôi mang thai trước khi cưới, anh ấy cảm thấy chuyện này rất thiếu trách nhiệm, anh ấy nói chuyện sinh con để sau khi kết hôn rồi suy xét, chuyện này chúng tôi vẫn cần bàn bạc lại.”
Những lời này là cô ta lừa gạt Hạ Diệp Chi, cô ta thật ra còn không nói chuyện này với Mạc Đình Kiên.
Tô Miên có lòng tự tôn của riêng mình, cô ta sẽ không bàn chuyện sinh con với một người đàn ông đến chạm cũng chưa từng chạm vào cô.
Hạ Diệp Chi hỏi cô ta: “Cô muốn làm thế nào?”
“Cô hẹn Mạc Đình Kiên ra ngoài, chuốc thuốc anh ấy, hoặc là chuốc say cũng được, đến lúc đó gọi điện cho tôi.” Tô Miên nói ra kế hoạch một cách đơn giản, trong mắt là sự tính toán, không có chút tình cảm nào.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi nở nụ cười.
Mạc Đình Kiên, đây là cô gái mà anh coi trọng, lòng tràn đầy âm mưu muốn ngồi vào vị trí vợ của tổng giám đốc Mạc thị, tính toán muốn mang thai con của anh, cô ta không hề yêu anh thật lòng.
Hạ Diệp Chi thở dài, nói: “Tô Miên, kế hoạch của cô cũng thật hoàn hảo, để tôi hẹn Mạc Đình Kiên ra ngoài, hạ thuốc anh ta, muốn để anh ta hận tôi, đúng không?”
“Vốn dĩ là cô chủ động muốn hợp tác với tôi, chúng ta mỗi người góp một nửa công sức, đây là giao dịch công bằng.” Tô Miên không cho là đúng.
“Tôi hiểu rồi.” Ý cười trên mặt Hạ Diệp Chi càng rõ hơn.
Tô Miên nói không sai, là cô chủ động tìm tới hợp tác với cô ta, cô và cô ta mỗi người góp một nửa công sức, đây cũng không tính là sai sót gì.
“Chờ tin của tôi.” Hạ Diệp Chi nói những lời này xong liền đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bệnh, biểu cảm trên mặt Hạ Diệp Chi lạnh dần, cái túi trong tay cũng bị siết chặt lại.
Thật sự phải vì muốn thắng kiện mà làm loại chuyện này sao?
Cho dù Mạc Đình Kiên dùng quyền thế bắt nạt cô, cô thật sự muốn tính kế anh như vậy sao?
Hạ Diệp Chi dựa vào vách thang máy, mắt lơ đãng, suy nghĩ cũng bay xa.
Cô do dự.
Làm như vậy chắc chắn là không đúng, cô không biết có nên làm hay không.
Tô Miên không thật sự yêu anh, cả tâm trí toàn là âm mưu, nhưng tình cảm anh đối với cô ta không phải là giả dối như vậy.
.