Tiễn Thẩm Lệ đi rồi, trước cổng tòa án chỉ còn lại ba người Hạ Diệp Chi, Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam nói với Hạ Diệp Chi: “Tôi đưa em về, trên đường thuận tiện nói chút chuyện.”
Hạ Diệp Chi không có ý kiến gì, gật đầu xoay người định đi.
Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Lưu Chiến Hằng, có phải giờ anh hài lòng lắm không?”
Lưu Chiến Hằng ngước mắt nhìn cô, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
“Nhưng anh có thật sự vui vẻ không? Thấy tôi và Mạc Đình Kiên trở mặt thành thù, anh vui vẻ lắm sao?” Hạ Diệp Chi nhìn anh hỏi sâu xa.
Lưu Chiến Hằng mở miệng nhưng không nói gì.
Hạ Diệp Chi cười mỉa mai, xoay người ngồi vào xe, Tạ Ngọc Nam cũng theo lên xe.
Lưu Chiến Hằng nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt dần ảm đạm.
Anh vui không?
Không vui.
Có gì vui chứ?
Bắt đầu từ khi nào, trong cuộc đời anh chỉ còn biết so đo tính toán?
Còn cha nuôi anh, một nhà từ thiện nổi tiếng, lại thích mưu kế của anh nhất.
Anh không biết vui vẻ là gì, anh chỉ biết, mỗi lần anh dùng thủ đoạn đạt được mục đích, sẽ có được niềm vui ngắn ngủi.
Nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó lại hoàn toàn trống rỗng.
*
Hạ Diệp Chi ngồi vào xe, nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói: “Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hà Dương, giờ nhìn thành phố này chỉ thấy chán ngán.”
Tạ Ngọc Nam tiếp lời cô: “Vậy em rời khỏi đây đi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh, anh nói tiếp: “Nếu em muốn ở trong nước, chúng ta có thể chuyển đến một nơi khác, nếu em không muốn ở trong nước, chúng ta có thể ra nước ngoài.”
“Chúng ta?” Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại.
“Em đừng quên em đã đồng ý với tôi, chỉ cần thắng vụ kiện này, em sẽ suy xét đến tôi.” Tạ Ngọc Nam chớp chớp mắt nhìn Hạ Diệp Chi, lại lộ ra bản mặt hào hoa.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi đờ ra, một lát sau cô mới nói: “Được rồi.”
“Em đừng lo lắng về vụ án lần này, dù Mạc Đình Kiên kháng án, cũng có thể có khả năng bác bỏ, gần đây chuyện vợ chưa cưới của anh ta mang thai đã lan truyền rộng rãi trên mạng, điều này gây bất lợi cho việc giành quyền nuôi dưỡng của Mạc Đình Kiên, anh ta đang phải đối mặt với làn sóng dư luận, điều này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé…”
Tạ Ngọc Nam giải thích với Hạ Diệp Chi, nhưng cô chỉ nghe hiểu một số điều.
Rất nhanh đã tới dưới chung cư nơi Hạ Diệp Chi sống.
Trước khi xuống xe, Hạ Diệp Chi cười nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
“Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, sau khi chuyện của Mạc Hạ được phán quyết, hai ta sẽ nói rõ chuyện chúng ta.” Tạ Ngọc Nam vẫn giữ vẻ phóng khoáng thoải mái như trước, nhưng dường như Hạ Diệp Chi không còn thấy phản cảm nữa.
Mạc Đình Kiên đã bắt đầu cuộc sống mới, còn cô thì sao?
Mạc Hạ thích Tạ Ngọc Nam, vì chuyện phiên tòa lần này mà Tạ Ngọc Nam đã tốn nhiều sức lực để giúp cô.
Tạ Ngọc Nam đáng để cô suy nghĩ cẩn thận.
Hạ Diệp Chi nhìn Tạ Ngọc Nam lái xe rời đi rồi, cô mới xoay người trở về tầng chung cư của mình.
Vừa bước vào thang máy, cả người Hạ Diệp Chi đã ngã xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, mệt mỏi dựa vào tường, khẽ nghiêng đầu, thả lỏng đầu óc, suy nghĩ rất nhiều.
“Ting.”
Thang máy đã đến tầng của cô, lúc Hạ Diệp Chi đứng dậy bước ra ngoài, cô lại cảm thấy đầu óc cô trống rỗng, như không suy nghĩ được gì cả.
Đáng lý ra cô phải vui khi thắng kiện mới đúng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu nặng nề.
Cô mở cửa phòng, không bật đèn, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, mặc dù là ban ngày nhưng trong phòng vẫn tối om.
Hạ Diệp Chi lười bật đèn, đóng cửa phòng, đổi giày rồi đi về phía sofa.
Lúcắp đi tới ghế sofa, đột nhiên phát hiện bầu không khí trong phòng có gì không đúng lắm.
“Em trở về rồi.”Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Hạ Diệp Chi cứng đờ, không dám tin mà thốt ra ba chữ: “Mạc Đình Kiên!”
Từ ghế sofa vang lên tiếng động nhỏ, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông từ từ tới gần, Hạ Diệp Chi vẫn chưa thích ứng với bóng tối trong phòng, cô chỉ lùi về sau theo bản năng.
Đúng lúc một cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, tay còn lại hơi dùng sức ấn đầu cô vào lồng ngực nóng bỏng.
Hạ Diệp Chi qua cơn kinh hãi thì bắt đầu giãy giụa: “Mạc Đình Kiên, anh làm gì vậy? Không phải anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc Tô Miên, ngay cả phiên tòa cũng không tới sao? Anh tới chỗ tôi làm gì? Buông tôi ra!”
“Buông em ra?” Mạc Đình Kiên ghé gần tai cô nói nhỏ: “Tôi tha cho ra, vậy ai tha cho tôi?”
Hạ Diệp Chi không hiểu Mạc Đình Kiên đang nói gì, cô chỉ cảm thấy Mạc Đình Kiên đang muốn trả thù cô.
“Nếu anh vẫn còn là một người đàn ông, vậy mời anh rời đi ngay! Ngày đó ở Kim Hải tôi đã bỏ thuốc anh, đúng là tôi bỉ ổi, nhưng nếu anh không có suy nghĩ với Tô Miên, hai người sẽ lên giường sao? Cô ta sẽ mang thai sao? Ha! Mạc Đình Kiên, muốn trách thì trách chính anh! Giờ anh đến báo thù tôi làm gì ?”
Khoảng thời gian dàisau khi cô hạ thuốc Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy mình là người đê tiện hạ lưu.
Nhưng giờ Mạc Đình Kiên tìm tới cửa, cảm giác tự trách trong lòng cô đã tiêu tan mất.
“Hạ Diệp Chi, em đã nói sai một điều rồi, nếu tôi là đàn ông, vậy giờ chuyện tôi nên làm không phải rời đi, mà là…” Câu nói kế tiếp của Mạc Đình Kiên biến mất khi lòng bàn tay của anh bắt đầu di chuyển.
Hôm nay Hạ Diệp Chi tới tòa án, cô muốn để mình trông có tinh thần hơn nên đã cố ý mặc áo sơ mi với quần tây.
Cô sơ vin áo trong quần, gần đây cô hơi gầy đi nên góc áo không được chặt, Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng kéo góc áo ra, bàn tay thô ráp vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Cảm giác quen thuộc lâu ngày không được cảm nhận tràn vào trong tim, Hạ Diệp Chi không khỏi rùng mình.
Cô có chút gì là tình ý sâu đậm, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, Mạc Đình Kiên đã dùng bàn tay chạm vào người phụ nữ khác để vuốt ve cô.
Hạ Diệp Chi căng cứng người, vươn tay giữ chặt bàn tay đang thăm dò trong quần áo mình, lạnh lùng nói: “Vì Mạc Hạ, anh để lại chút mặt mũi cho nhau đi.”
Mạc Đình Kiên yên tĩnh, như suy nghĩ xem lời Hạ Diệp Chi nói có đúng không.
Hạ Diệp Chi thấy thế thì nói tiếp: “Giờ anh đã có đứa bé trong bụng Tô Miên, tháng sau hai người đã kết hôn rồi, mong anh tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng tôn trọng vợ con tương lai của anh.”
Hạ Diệp Chi dùng sức giữ chặt tay anh, lặng lẽ muốn thoát ra, nhưng cô phát hiện mình không thể làm gì được.
Cô đã từng chứng kiến võ công của Mạc Đình Kiên, anh có thể đánh ngã hai người đàn ông trẻ tuổi cao to, chứ đừng nói giam cầm một người phụ nữ như cô.
Buổi sáng cô đã không ăn gì, giờ đã là trưa rồi, cô vừa đói vừa mệt, nếu còn giằng co với Mạc Đình Kiên, cô sợ mình sẽ ngất mất.
Cô đang định nói tiếp bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ bẫng.
Một giây sau, cả người cô bị Mạc Đình Kiên bế lên vác trên vai.
.