Mạc Đình Kiên vừa ngồi xuống, cái khí tràng không giận mà uy kia tản ra, làm cho hai người đàn ông kia đã ngà ngà say cũng tỉnh táo hơn nửa.
Bọn họ thấy Mạc Đình Kiên cao to lực lưỡng, khí chất không tầm thường, trong lòng thấy hơi nao nao, khi bọn họ lại nhìn thấy Hạ Diệp Chi, thì ánh mắt liền thay đổi.
Cô gái này sẽ không là có bối cảnh gì đấy chứ?
Hạ Diệp Chi nhìn “Mạc Gia Thành” một cái, xong quay đầu nhìn hai người đàn ông kia: “Sững sờ cái gì, chơi tiếp đi, nào!”
Nói rồi cô lại khui “Phốc, phốc, phốc” vài chai bia nữa.
Hai người đàn ông kia nhìn Mạc Đình Kiên một cái, Mạc Đình Kiên chỉ lạnh lùng quét mắt qua, sắc mặt có liền hơi thay đổi.
Bọn họ cũng không phải là mấy thằng oắt con, lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm rồi, cũng biết người nào trêu được người nào không, vì vậy, nhao nhao đứng lên nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng hai người đàn ông kia xám xịt, cảm thấy hơi mất hứng, quay đầu hỏi tội “Mạc Gia Thành”: “Anh dọa chạy bạn rượu của tôi rồi, giờ anh uống với tôi hả?”
“Tôi uống với cô.” Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, cúi đầu cầm lấy chai bia cô vừa khui, ngửa đầu bắt đầu uống.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu liền thấy yết hầu của anh không ngừng chuyển động bởi uống bia, trông gợi cảm đến khó tả.
Rất nhanh, Mạc Đình Kiên đã uống hết một chai, dốc ngược chai không còn giọt bia nào chảy ra.
Uống hết sạch sẽ.
Hạ Diệp Chi cũng lấy một chai uống.
Cô hơi nheo mắt, ngửa cái cổ mảnh khảnh, thoạt nhìn rất thanh tú.
Cố Tri Dân vốn tưởng đi qua, lại thấy hai người anh một chai cô một chai uống, cũng không đi qua làm phiền họ, trái lại còn hào hứng bừng bừng quay video gửi cho Phó Đình Tây hóng hớt cùng.
……
Mạc Đình Kiên không ngờ tửu lượng của Hạ Diệp Chi lại tốt như thế, uống hết một chai bia, mà mắt cô vẫn sáng ngời.
Nhưng nhanh sau đó anh phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.
Một tiếng “Bốp” Hạ Diệp Chi bỏ một chai không lên bàn, sau đó giơ tay ra, khoác lên vai Mạc Đình Kiên.
Nhưng bởi vì Mạc Đình Kiên ngồi mà vẫn cao hơn cô, cô khoác hơi tốn sức, khoác hụt một lần xong mới khoác được lên vai anh.
Không chỉ vậy, cô còn quay đầu dựa sát vào anh, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Khi cô nói chuyện còn mang theo mùi bia nhè nhẹ, nhưng chẳng hề khiến người ta thấy ghét, ngược lại hơi khiêu gợi, khiến Mạc Đình Kiên tâm phiền ý loạn.
Nhưng giọng điệu của cô quá nghiêm túc, anh nhíu mày hỏi cô: “Chuyện gì?”
Có câu rượu vào lời ra, cô gái này định nói bí mật của mình cho anh hả?
Hạ Diệp Chi ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó thần bí nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhưng đầu tôi hơi choáng, anh đỡ tôi đi đi.”
“.
.
.”
Mặt Mạc Đình Kiên lập tức đen lại.
Thấy Mạc Đình Kiên không nhúc nhích, Hạ Diệp Chi đẩy đẩy tay anh: “Anh đừng nhỏ mọn như thế chứ, coi như nể mặt tôi giúp anh nấu cơm lâu như vậy, việc nhỏ như này anh cũng không giúp?”
Mạc Đình Kiên rũ mắt nhìn anh, đôi mắt mèo xinh đẹp của cô hơi nheo lại, trông mơ màng.
Thoạt nhìn như say thật rồi.
Nếu lúc bình thường, có đánh chết e là cô cũng sẽ không nói ra câu nhờ anh đỡ cô đi WC.
Mạc Đình Kiên nghĩ nghĩ rồi nghiến răng nói: “Giúp.”
Cố Tri Dân ở trong góc đang hóng hớt, thấy Mạc Đình Kiên đỡ Hạ Diệp Chi đứng dậy còn tưởng là hai người cuối cùng cũng ra về.
Vì thế anh ta cũng đi theo.
Đi theo rồi phát hiện ra hướng đi không đúng.
Lúc lại ngẩng đầu lên, anh ta trợn mắt nhìn Mạc Đình Kiên đỡ Hạ Diệp Chi vào WC nữ.
Cố Tri Dân: “.
.
.”
Hạ Diệp Chi nhanh chóng giải quyết xong vấn đề sinh lí, lúc đi ra nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đứng ở cửa, vẻ mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nói: “Anh đứng ở cửa WC nữ làm gì? Không ngờ anh lại có loại sở thích này!”
Đúng lúc ấy có hai cô gái vào đi WC, nghe thấy lời Hạ Diệp Chi, hai người quay người chạy như bay rời đi.
Mạc Đình Kiên nhẫn nhịn cơn giận: “Câm miệng!”
Anh hối hận trong một lúc mềm lòng mà uống bia với cô.
Mạc Đình Kiên đen mặt, nhìn qua có hơi đáng sợ, Hạ Diệp Chi liếc anh một cái, liền cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mạc Đình Kiên kéo cô đi ra ngoài.
Đi còn chưa được hai bước, Hạ Diệp Chi lại giãy giụa nói: “Ai da, anh có thấy bẩn hay không vậy, tôi còn chưa rửa tay!”
Mạc Đình Kiên: “.
.
.”
Mạc Đình Kiên chỉ có thể nhịn tính tình, dẫn cô quay lại rửa tay.
Anh mở vòi nước cho cô, cô lại không rửa, mà là vươn một ngón tay ra đưa qua đưa lại như một đứa trẻ.
Mạc Đình Kiên cảm thấy tất cả sự nhẫn nại trong 26 năm qua đều dùng hết trên người Hạ Diệp Chi.
Anh căng mặt, sau khi lấy nước rửa tay chà thành bọt rồi kéo tay cô lại bắt đầu giúp cô rửa tay.
Tay Hạ Diệp Chi so với anh vừa nhỏ hơn, mềm hơn, thoa nước rửa tay lại càng trơn tuột, hình như cô thấy chơi vui nên cố ý rút tay ra.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng quát ngưng: “Không cho động đậy!”
Hạ Diệp Chi bị giọng nói của anh dọa ngớ người, sợ hãi nhìn anh một cái, sau đó vẻ mặt xúc động nói: “Mẹ tôi cũng chưa từng rửa tay cho tôi, anh thật tốt.”
Mạc Đình Kiên dừng động tác, biểu cảm cứng nhắc trên mặt hơi hòa hoãn lại, giọng nói trầm thấp: “Tôi có thể tốt hơn nữa.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi mờ mịt: “Hả?”
Màu mắt Mạc Đình Kiên sâu đi, giọng nói thấp hơn: “Về nhà rồi mới cho cô xem được.”
Anh cẩn thận lau khô tay cho Hạ Diệp Chi, nắm tay cô quay lại sảnh, lấy áo khoác lên người cô, định đưa cô về.
Hạ Diệp Chi lại đúng lúc này lại bắt đầu nháo: “Không được, không được, tôi còn chưa uống đủ, tôi vẫn muốn uống.”
Nói xong, cô vươn tay ra tóm lấy chai bia.
Lúc này, một nhóm người từ trong một phòng riêng nào đó đi ra, trong đó có một người lúc đi qua bên cạnh họ, cố ý đâm vào Mạc Đình Kiên một chút.
Sau đó, giọng điệu bỉ ổi hèn mọn nói: “Ai da, anh bạn trẻ, cơ bắp của cậu chắc nịch đấy, đâm tôi cứng cả rồi.”
Đám người đằng sau hắn ta lập tức cười vang.
Hạ Diệp Chi giơ chai bia đi qua: “Cái gì cứng rồi?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên u ám, đè lại cái đầu thò ra từ đằng sau lưng mình ra sau người, rồi hung hăng thẳng chân đá cái tên vừa nói.
Tên kia tức khắc ngã văng ra xa, tiếng “Ầm” rơi xuống đất nghe thôi cũng thấy đau.
Những người khác thấy thế, nhao nhao xông lên: “Nói đùa mà thôi, ranh con, giờ mày quỳ xuống đất gọi ông, thì hôm nay bọn tao tha cho, còn nếu không.
.
.”
Đột nhiên, lại một tiếng “Ầm”
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy một cô gái cầm một chai rượu đập vỡ một nửa, chống nạnh đứng trên ghế.
Hạ Diệp Chi thấy mọi người đều nhìn cô, hùng hổ chỉ vào tên đang nói: “Cháu trai, cháu tự đi ra đây cúi đầu nhận sai, ông đây hôm nay tạm tha cho cháu! Còn nếu không, ông đây cho cháu lúc vào thì đứng mà lúc ra thì nằm!”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, nheo mặt, nhìn qua cực kỳ khí thế.
Mạc Đình Kiên tức đến trán nổi gân xanh: “Hạ Diệp Chi, cô đi xuống cho tôi!”
.