Mạc Cẩm Vân nhếch miệng nở nụ cười miễn cưỡng, trông rất yếu đuối.
“Bác sĩ không nói thật với tôi, bọn họ luôn nói tôi vẫn còn hy vọng, nhưng tôi biết cơ thể mình.” Mạc Cẩm Vân thở dài, nghiêng đầu tựa vào ghế, ánh mắt ảm đạm.
Hạ Diệp Chi thấy bộ dạng này của Mạc Cẩm Vân thì thay đổi sắc mặt.
Phụ nữ 30 tuổi chính là thời điểm có sức quyến rũ nhất.
Huống hồ Mạc Cẩm Vân là thiên kim tiểu thư lớn lên từ trong phú quý, nếu không phải đột nhiên bị bệnh, có lẽ bây giờ cũng sặc sỡ chói mắt.
Từ khi cô biết Mạc Cẩm Vân mắc bệnh ung thư, cô luôn cảm thấy tiếc hận.
Khi quay đầu nhìn về quá khứ, Hạ Diệp Chi luôn có một giấc mộng dài.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Cẩm Vân, chậm rãi nói: “Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng thì chắc chắn vẫn còn hy vọng.”
Mạc Cẩm Vân cười mỉa mai: “Vào lúc này, không phải cô nên bảo tôi chết sớm hay sao?”
“Tôi không giống chị.” Cô không phải Mạc Cẩm Vân, sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Ý cười trên mặt Mạc Cẩm Vân càng đậm, cô lắc đầu: “Lúc trước tôi vẫn luôn xem thường cô, giờ tôi mới phát hiện, tôi sống không bằng cô.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi rất nhạt: “Chị có Tề Thành.”
Hạ Diệp Chi phát hiện, khi cô nhắc đến Tề Thành, vẻ ảm đạm trong mắt Mạc Cẩm Vân lập tức sáng lên, giống như có một ngọn lửa đang cháy, nhưng dập tắt rất nhanh.
“Tề Thành thật lòng với chị, coi như chị vì anh ta mà giữ gìn sức khỏe.” Hạ Diệp Chi nói như vậy, một nửa nguyên nhân là vì Tề Thành.
Tề Thành giúp đỡ cô, cô là người biết báo đáp công ơn.
Mạc Cẩm Vân hơi rũ mắt xuống, né tránh đề tài Hạ Diệp Chi đang nói về Tề Thành, hỏi: “Cô với Mạc Đình Kiên thế nào rồi? Cô từ xa đến đây, không phải chỉ tới thăm tôi đúng không?”
Giống như Mạc Cẩm Vân không muốn nói đến Tề Thành, Hạ Diệp Chi cũng trực tiếp bỏ qua đề tài Tề Thành nói: “Không sai, tôi đến đây không phải chỉ tới thăm cô.”
Mạc Cẩm Vân cũng không kinh ngạc, cô và Hạ Diệp Chi đã từng qua lại, người phụ nữ này nhìn rất nhu nhược, nhưng thật ra cô ấy là người căm hận rõ ràng.
Cô đổi một tư thế thoải mái hơn: “Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi chắc chắn sẽ giúp cô.
Dù sao, tôi đã… có lỗi với cô.”
“Lúc Tô Miên ở nước ngoài, chắc chắn không chỉ nghiêm túc đọc sách và làm việc đúng không?” Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm Mạc Cẩm Vân, cảm xúc trong giọng nói rất khó phân biệt.
Mạc Cẩm Vân nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Cô… muốn đối phó với Tô Miên sao?”
Mạc Đình Kiên chỉ đưa cô ra nước ngoài chữa trị, không quan tâm đến cô, càng không nói với cô tình huống của em ấy, vì vậy Mạc Cẩm Vân không biết Mạc Đình Kiên và Tô Miên đã ở bên nhau rồi, càng không biết Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã trở thành người dưng.
Hạ Diệp Chi cũng không vòng vo, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cho dù Mạc Cẩm Vân và Tô Miên rất thân thiết, nhưng chỉ là tình chị em bên ngoài mà thôi, tình bạn chỉ đơn thuần là vì gia thế tương đương, địa vị xã hội không chênh lệch bao nhiêu, cho nên mới chơi với nhau.
Từ khi Mạc Cẩm Vân bị Mạc Đình Kiên đưa đi nước ngoài, cô cũng cắt đứt với Tô Miên.
Mạc Cẩm Vân do dự một lát rồi nói: “Thật ra người trong giới chúng tôi rất cởi mở, có mấy lần Tô Miên đã nhắc tới câu lạc bộ đặc biệt với tôi…”
Cô nói tới đây thì liếc nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi tiếp lời cô: “Câu lạc bộ người lớn đúng không?”
Vẻ mặt Mạc Cẩm Vân hơi lúng túng, gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Hạ Diệp Chi đã từng nghe về điều này, nhưng trước giờ chỉ nghe nói mà thôi, cô không ngờ Tô Miên lại cởi mở như vậy.
“Tôi có thể giúp cô liên lạc với câu lạc bộ đó…” Mạc Cẩm Vân thấy ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn cô đã thay đổi, vội giải thích: “Tôi có đi tới đó một lần, nhưng không chơi cùng bọn họ.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Mạc Cẩm Vân rất kiêu ngạo, cô ta sẽ không chơi những thứ này, xem thường những mèo chó gì đó.
Lúc này, bác sĩ gõ cửa đi vào: “Cô Mạc, hôm nay cô thấy thế nào?”
Mạc Cẩm Vân hờ hững đáp lại một câu: “Cũng giống như hôm qua.”
Bác sĩ nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết bạn cô đang ở đây, nhưng giờ cô phải đi kiểm tra rồi.”
Mạc Cẩm Vân nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Buổi tối cô lại đến tìm tôi.”
Hạ Diệp Chi đứng đó một lát rồi xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn thuận tiện đóng cửa lại.
Có lẽ Mạc Cẩm Vân không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ mình nằm trên giường để người khác tùy ý kiểm tra, cho dù cô ta bị bệnh đến cỡ nào thì lòng tự tôn vẫn quan trọng hơn.
Người giúp việc chăm sóc cho Mạc Cẩm Vân cũng đứng bên ngoài, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Diệp Chi thì không nhịn được bắt chuyện với cô, cơ bản đều xoay quanh bệnh tình của Mạc Cẩm Vân.
“Cô Mạc vẫn luôn đau khổ, cơ bản đều không ngủ ngon, cũng không ăn được gì.
Đã nửa năm rồi, bác sĩ cũng không dám làm phẫu thuật cho cô ấy, hy vọng quá mong manh, có thể duy trì tình huống hiện tại đã rất tốt rồi…”
Hạ Diệp Chi nghe người giúp việc thao thao bất tuyệt như vậy thì đáy lòng hơi xúc động.
Nếu ngày nào đó cô cũng mắc bệnh ung thư giống như Mạc Cẩm Vân thì sao đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hạ Diệp Chi dập tắt.
Sẽ không, cô vẫn còn Mạc Hạ và Thẩm Lệ.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ đi ra ngoài.
Bác sĩ thấy Hạ Diệp Chi vẫn đứng ở đây thì cười nói: “Cô là bạn của cô Mạc đúng không?”
Không đợi Hạ Diệp Chi gật đầu, bác sĩ đã tự động cho rằng Hạ Diệp Chi là bạn của Mạc Cẩm Vân: “Bây giờ tâm trạng của cô Mạc rất xấu, nếu so sánh bệnh tình của cô ấy, tôi càng lo lắng về tâm tình của cô ấy hơn, gần như không có người bạn nào tới thăm cô ấy, cô có thể đến thăm cô ấy, như vậy cô chính là người bạn tốt nhất của cô ấy rồi, hy vọng cô có thể khuyên nhủ cô ấy.”
Thầy thuốc như mẹ hiền, bác sĩ thật lòng muốn chữa trị cho Mạc Cẩm Vân.
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Bác sĩ đi rồi, Hạ Diệp Chi mới đẩy cửa đi vào.
Mạc Cẩm Vân đang nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà.
Cô nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn, phát hiện là Hạ Diệp Chi thì kinh ngạc nói: “Sao cô vẫn chưa đi?”
“Tạm thời tôi không có chuyện gì phải làm.” Hạ Diệp Chi ngồi xuống giường bệnh.
Bầu không khí rất trầm thấp, cả hai người đều không nói gì.
Trước đây họ không phải là bạn, giờ cũng không phải đối thủ một mất một còn, ngay cả mối quan hệ cũng không biết nên phân chia thế nào.
“Cô mới tới đây đúng không? Đã ăn cơm chưa?” Có lẽ Mạc Cẩm Vân không quen hỏi mấy câu quan tâm này, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Tôi vẫn chưa ăn.” Hạ Diệp Chi luôn nghĩ đến việc chính sự, cho nên quên ăn cơm, nếu không phải Mạc Cẩm Vân đột nhiên nhắc đến, có lẽ cô đã quên luôn cơn đói.
Mạc Cẩm Vân gọi người giúp việc tới đây: “Các cô đi làm cơm đi.”
Người giúp việc lui xuống đi nấu cơm cho Hạ Diệp Chi.
Đột nhiên Mạc Cẩm Vân nói một câu: “Đồ họ nấu không ngon bằng cô.”
“Không sao.” Hạ Diệp Chi ngạc nhiên, Mạc Cẩm Vân vẫn nhớ cô biết nấu cơm sao.
.