Hạ Diệp Chi đứng bên ngoài đợi mấy phút, đang định xoay người đi vào thì nghe thấy tiếng Thẩm Lệ từ phía sau truyền đến: “Hạ Hạ, cháu đi đâu vậy?”
Hạ Diệp Chi quay người lại, thấy Mạc Hạ đã chạy ra khỏi phòng bao, đúng lúc biến mất ở khúc cua.
“Hạ Hạ!” Hạ Diệp Chi gọi cô bé rồi nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng Mạc Hạ không những không trả lời Hạ Diệp Chi mà còn không đứng lại.
Đến khi Hạ Diệp Chi đuổi tới khúc cua thì đã không thấy bóng dáng Mạc Hạ đâu nữa.
Tim Hạ Diệp Chi hẫng một nhịp, đứng ngẩn ra.
Cô lại gọi: “Hạ Hạ!”
Đi qua khúc cua là đến hành lang có mấy ngã rẽ, cô căn bản không đoán được Mạc Hạ đã chạy đường nào.
Không đúng, Mạc Hạ còn nhỏ, cho dù chạy hết sức lực cũng không thể biến mất trong một chớp mắt như vậy.
Có người đã bắt cóc Mạc Hạ đi!
Chắc chắn là vậy!
Nhưng tại sao Mạc Hạ lại đột nhiên chạy ra khỏi phòng bao chứ?
Lúc này, Thẩm Lệ chạy tới: “Diệp Chi.”
Thẩm Lệ thấy chỉ có mình Hạ Diệp Chi đứng đó, xung quanh không hề có bóng dáng Mạc Hạ, cô ấy lo lắng hỏi: “Hạ Hạ đâu rồi?”
“Biến mất rồi.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh lại, quay đầu thấy Cố Tri Dân thì nói ngay: “Cố Tri Dân, anh cho người kiểm tra lối ra của Kim Hải, sau đó giúp tôi kiểm tra camera giám sát.”
Mắt anh cũng có chút lạnh lẽo: “Được!”
Anh nói xong thì đi qua một bên gọi điện thoại: “Phong tỏa toàn bộ Kim Hải, chỉ cần nhìn thấy có vị khách nào dẫn theo bé gái thì ngăn lại rồi báo cho tôi, từ một đến 15 tuổi, tất cả đều phải ngăn lại.”
Cố Tri Dân nói xong thì cúp điện thoại.
Còn giải thích thế nào sau khi ngăn lại thì nhân viên đó tự tìm lý do.
Trong lòng Thẩm Lệ có chút tự trách.
Ban nãy cô và Cố Tri Dân mải nói chuyện nên khi Mạc Hạ đột ngột chạy ra ngoài bọn họ kịp cản lại.
Nếu cô trông Mạc Hạ kỹ hơn thì Mạc Hạ đã không chạy ra ngoài.
Nhưng giờ không phải lúc tự trách, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Mạc Hạ.
Thẩm Lệ chủ động lên tiếng: “Tớ đi tới lối ra giúp bọn họ nhận diện, Cố Tri Dân anh giúp Diệp Chi kiểm tra camera giám sát, hai người cùng nhau tìm, chúng ta chia nhau hành động.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi khẽ vỗ vai Thẩm Lệ, tỏ ý cô đừng tự trách.
Thẩm Lệ vừa đi, Cố Tri Dân định dẫn Hạ Diệp Chi tới phòng giám sát.
Hạ Diệp Chi kéo anh lại nói: “Anh sai người dẫn tôi đi là được, làm phiền anh dẫn người đi tìm từng phòng bao trong tầng này, tôi cảm thấy Mạc Hạ căn bản không chạy xa được, chắc chắn con bé bị người nào đó trong tầng này ôm vào một phòng bao khác.”
Cố Tri Dân có thân phận, tiếng tăm.
Nếu anh dẫn người vào phòng bao tìm kiếm cũng thuận tiện hơn.
Cố Tri Dân nghe vậy thì đồng ý: “Được!”
Sau đó anh gọi người dẫn Hạ Diệp Chi tới phòng giám sát.
Ba người chia nhau hành động.
Bảo vệ phòng giám sát đã nhận được thông báo, lúc Hạ Diệp Chi tới đó, bọn họ đang kiểm tra camera rồi.
Mấy hành lang đầu tiên không thấy bóng dáng Mạc Hạ.
Đến hành lang cuối cùng, bọn họ phát hiện hình ảnh trong camera tối đen.
Hạ Diệp Chi biến sắc, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao camera không có hình ảnh?”
Lúc này cô đang rất lo lắng cho Mạc Hạ, do đó vẻ lạnh lùng trên mặt cô càng trở nên ác liệt hơn.
Bảo vệ cũng hiểu rõ người tới Kim Hải không giàu sang cũng phú quý, huống hồ đây là người do đích thân cấp trên phái xuống kiểm tra camera.
Thấy Hạ Diệp Chi như vậy, bảo vệ an ninh cũng có chút hốt hoảng.
“Lúc… lúc trước camera này vẫn rất tốt mà, không biết tại sao lại bị hỏng…”
.