“Hả?”
Thời Dũng cho rằng mình nghe lầm.
Đang yên đang lành sao lại đến chặn cửa nhà Hạ Diệp Chi?
“Cô ấy không muốn ra nước ngoài, tôi cần phải nghĩ cách để cô ấy phải ra nước ngoài!” Mạc Đình Kiên nói xong thì đóng cửa xe ngồi vào trong.
Sau đó, anh lái xe đi luôn.
Hình Uyên hỏi Thời Dũng: “Xảy ra chuyện gì?”
Thời Dũng sa sầm nét mặt nói: “Cậu chủ muốn cô Hạ rời đi, đẩy kế hoạch sớm hơn.”
Hình Uyên thở dài nói: “Anh có thể khuyên nhủ cậu ấy được không?”
Cô cảm thấy Mạc Đình Kiên làm những chuyện này nếu Hạ Diệp Chi biết được thì hậu quả khó lường.
“Nếu có thể khuyên được, anh đã khuyên từ lâu rồi.” Thời Dũng lắc đầu: “Tính tình cậu ấy vẫn luôn như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều ôm hết vào người, làm việc cố chấp cho dù cô Hạ có khuyên nhủ cậu ấy cũng vô dụng.”
*
Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi luôn cảm giác có người ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi nhìn từ mắt mèo ra, quả nhiên thấy có người ở ngoài cửa.
Tất cả đều mang theo máy ảnh, là phóng viên truyền thông.
Cô gọi điện cho phòng bảo vệ.
Kết quả lúc bảo vệ tới người ở ngoài cửa mất tăm.
Bảo vệ vừa đi, những người kia lại xuất hiện .
Hạ Diệp Chi chưa từng thấy đám săn tin nào có tổ chức như vậy, giống hệt như keo 502, dính chặt không buông.
Khiến cho Hạ Diệp Chi không dám bước ra khỏi cửa.
Khu chung cư này vốn có tính bảo mật cao, là điểm thu hút người mua, không ngờ cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
Buổi tối Hạ Diệp Chi cũng không dám ra ngoài.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Lệ vừa tới đã bị những phóng viên kia chặn lại.
Hạ Diệp Chi nghe thấy động tĩnh bảo Mạc Hạ ngoan ngoãn chờ trong phòng, cô lấy chìa khóa mở cửa ra.
Thẩm Lệ bị những phóng viên kia vây quanh tấn công, liên tiếp lui về sau.
Cô thấy Hạ Diệp Chi đi ra, sắc mặt hơi thay đổi: “Cậu ra đây làm gì?”
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ hơi nghiêng đầu nói: “Cậu thành ra như vậy, tớ có thể không ra được sao?”
Những phóng viên kia vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi như ong vỡ tổ xúm lại.
“Cô Hạ, xin cô cho biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì ở nhà hàng?”
“Tại sao Tô Miên lại muốn tìm cô liều mạng?”
“Cô và Tô Miên ngoài mối quan hệ tình địch ra, còn có ân oán khác không?”
“Cô có thể trả lời một chút không, cô Hạ?”
Những phóng viên kia hỏi hết câu này tới câu khác.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Mọi người có thể lùi về sau một chút hay không? Vai của tôi vẫn còn bị thương.”
Những phóng viên kia nghe vậy, dồn lùi về sau mấy bước.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới lên tiếng nói: “Trước khi tôi trả lời các câu hỏi này, tôi muốn biết là ai sai các người tới đây?”
Những phóng viên lập tức im bặt, liếc mắt nhìn nhau không ai lên tiếng.
Thấy bọn họ không có một người nào nói chuyện, Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Không có ai sai khiến, không có quan hệ gì thì làm sao các người có thể chặn trước cửa nhà tôi.
Thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không làm gì được các người?”
“Tính bảo mật của khu chung cư này cao như vậy, bọn họ sẽ không tự hủy hoại bảng hiệu của mình để cho các người vào đây đâu.”
Nhưng mà những phóng viên này lại một mực vào được.
Điều này chỉ có thể giải thích là người đứng phía sau sai khiến bọn họ đến đây rất có thế lực.
Cô nói xong, thì lần lượt nhìn từng người mới phát hiện vẻ mặt của những phóng viên này hơi mất tự nhiên.
“Chỉ cần các người chịu nói là ai sai các người đến đây thì tôi sẽ bằng lòng chấp nhận phỏng vấn của các người.” Hạ Diệp Chi vén tóc của mình, giọng điệu từ tốn nói.
Lúc này cửa thang máy mở ra, một đám bảo vệ đi lên.
Bọn họ xông thẳng tới nói: “Các người là ai? Làm gì đấy! Mời các người rời khỏi đây ngay!”
Lúc nãy khi tất cả bọn họ vây quanh tấn công Hạ Diệp Chi thì Thẩm Lệ được giải thoát, nên cô đã gọi điện cho phòng bảo vệ.
.