Hạ Diệp Chi nghe Mạc Hạ nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ.
Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Hạ Diệp Chi đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài.
“Cô Hạ, cô đã về rồi!”
“Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!”
Người trông trẻ họ Trần.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Tôi không vất vả, Mạc Hạ rất ngoan.” Dì Trần rất thích Mạc Hạ.
Mạc Hạ cầm tranh chạy tới.
“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Mạc Hạ chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa.
Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Mạc Hạ chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…”
Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại xem rất nghiêm túc.
Mạc Hạ vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi dịu dàng nhìn Mạc Hạ.
Mạc Hạ không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích.
*
Buổi tối, khi Mạc Hạ đã ngủ rồi, Hạ Diệp Chi lấy hộp bút máy đó ra, ngồi trước bàn làm việc xem.
Bề ngoài cây bút máy này đã bị tróc sơn, nhưng người cất giữ cây bút này thường xuyên lấy ra ngắm, vì vậy vẻ ngoài nó rất bóng loáng.
Đây là món đồ mà Mạc Đình Kiên quý trọng.
Anh mang cây bút này tới, điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.
Nhưng rốt cuộc cây bút máy này tới từ đâu?
Cây bút máy cổ xưa như thế này…
Năm đó, giá của nhãn hiệu bút máy này rất bình dân, với thân phận Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không mua cây bút này.
Do đó nhất định có người tặng cây bút này cho anh.
Địa chỉ mà Mạc Đình Kiên hẹn cô chính là con đường mà cô đi qua khi học tiểu học.
Lúc Lưu Chiến Hằng ngăn cô ở đầu hẻm có hỏi cô còn nhớ hay không…
Hạ Diệp Chi giơ cây bút lên trước mặt, xem đi xem lại, dường như nhớ tới điều gì đó, cô lập tức sửng sốt.
Cây bút máy này…
Sẽ không phải là cô đưa cho Mạc Đình Kiên chứ?
Nhìn bề ngoài, Mạc Đình Kiên rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế anh lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.
Nếu anh coi trọng cây bút máy này, vậy chắc chắn người tặng nó rất quan trọng.
Nhưng Hạ Diệp Chi sống cùng Mạc Đình Kiên nhiều năm, gần gũi anh như vậy nhưng chưa từng thấy người nào có quan hệ mật thiết với anh…
Hạ Diệp Chi đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Lúc học tiểu học, cô không vì Hạ Hương Thảo và Tiêu Thanh Hà mà giấu giếm tài năng, mỗi lần thi đều đứng nhất, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, rất nhiều bạn học thích chơi với cô, cô cũng lấy về rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.
Cây bút máy này cũng là một trong những giải thưởng.
Cô nhớ tiết mục nghệ thuật đó năm đó, cô đã giành được một cuốn sổ với một cây bút máy, sau đó…
Sau đó hình như trên đường trở về nhà, cô đã gặp một anh trai suýt bị xe đâm khi vừa ra khỏi nhà, hình như cô đã đưa cây bút máy này cho anh?
Gần 20 năm rồi, Mạc Hạ không nhớ rõ những chi tiết nhỏ.
Dù sao mấy năm sau đó, cô sống không hề thoải mái, cũng hiếm khi nhớ với những chuyện cũ này.
Năm đó, khi cô thấy cây bút máy của Mạc Đình Kiên lần đầu, cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh trai mà cô gặp lúc nhỏ cũng ăn mặc rất bình thường, dáng vẻ chật vật, trông rất đáng thương, không hề giống một đứa bé nhà có tiền…
Có lẽ… không phải Mạc Đình Kiên?
.