Ngoài Tô Miên thì chỉ còn lại Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi không hề bất ngờ khi Lưu Chiến Hằng làm chuyện này.
Chẳng qua cô cần phải xác nhận lại.
Dù sao trước đây Lưu Chiến Hằng đã lợi dụng Mạc Hạ.
Còn suýt chút nữa đã để lại Mạc Hạ trong đám cháy…
Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây thì thầm nghiến chặt răng.
“Mẹ ơi, con ăn no rồi.”Giọng nói của Mạc Hạ đã kéo tâm tư Hạ Diệp Chi trở về.
Hạ Diệp Chi hoàn hồn, mỉm cười với Mạc Hạ: “Con tới đây, mẹ lau tay cho.”
Mạc Hạ ngoan ngoãn đi tới.
Hạ Diệp Chi lau tay cho Mạc Hạ, sau đó tùy tiện ăn một chút rồi đứng dậy thu dọn đồ ăn.
Cô chuẩn bị thu dọn cơm hộp xong sẽ chơi cùng Mạc Hạ một lát.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Có lẽ là Thời Dũng.
“Mời vào.” Hạ Diệp Chi vừa dọn đồ vừa nói.
Người gõ cửa bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên người bước vào là Thời Dũng.
Thời Dũng thấy Hạ Diệp Chi đang dọn cơm hộp thì vội vàng đi tới: “Tôi dọn giúp cô.”
“Chú Thời Dũng.” Cả buổi sáng Mạc Hạ chỉ chơi trong phòng làm việc, vì vậy khi thấy Thời Dũng bước vào thì cô bé rất vui vẻ.
Vẻ mặt Thời Dũng dịu dàng: “Mạc Hạ đã ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi ạ!” Mạc Hạ nói xong thì hỏi: “Vậy chú ăn chưa ạ?”
“Chú cũng ăn rồi.” Thời Dũng vươn tay xoa đầu Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi quay đầu thấy Thời Dũng ngồi xổm trước mặt Mạc Hạ, tầm mắt ngang bằng trò chuyện cùng cô bé.
Cảnh tượng rất ấm áp.
Bình thường Thời Dũng có năng lực làm việc số 1, nhưng trong cuộc sống lại là một người cha bình tĩnh.
Hạ Diệp Chi không nhịn được hỏi: “Trợ lý Thời, có phải anh cũng dịu dàng với con trai mình như vậy không?”
Thời Dũng ngẩn người một lát rồi nói: “Không, con trai sẽ nghịch ngợm hơn con gái, tôi không thể dịu dàng được.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, không nói gì thêm.
Thời Dũng đi vào là muốn giúp Hạ Diệp Chi thu dọn cơm hộp.
Lúc trước anh cũng làm những việc này thay Mạc Đình Kiên, đây là thói quen của anh.
Nhưng Mạc Hạ cứ kéo anh nói chuyện.
Trước mặt người quen, Mạc Hạ cũng nói nhiều hơn.
Từ khi đi nhà trẻ, Mạc Hạ càng trở nên hoạt bát.
Dù sao trẻ nhỏ vẫn thích ra ngoài chơi, cho dù đứa bé đó có thông minh trưởng thành sớm đến đâu cũng không kháng cự lại việc “đi chơi” này.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến điều gì đó, hỏi Mạc Hạ: “Hạ Hạ, con có muốn đi ra ngoài chơi cùng chú Thời Dũng một lát không?”
Mạc Hạ gật đầu ngay: “Dạ muốn ạ.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ.
Hạ Diệp Chi đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Mạc Hạ.
Cô bé luôn quấn quýt nói chuyện với Thời Dũng, rõ ràng muốn ra ngoài chơi.
Hạ Diệp Chi cười nói với Thời Dũng: “Trợ lý Thời, anh giúp tôi dẫn Mạc Hạ ra ngoài dạo một vòng, dạo xong thì quay về đây.”
Thời Dũng là người rất đáng tin, để Mạc Hạ ra ngoài dạo chơi cùng anh ấy một lát, Hạ Diệp Chi cũng yên tâm hơn.
Thời Dũng cũng là người làm cha, anh hiểu rõ Hạ Diệp Chi rất tin tưởng anh, nên cô mới bảo anh dẫn Mạc Hạ ra ngoài chơi.
Đáy mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc: “Được.”
“Tạm biệt mẹ!” Lúc Mạc Hạ nói tạm biệt, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Hạ Diệp Chi lại căn dặn một câu: “Anh đừng dẫn cô bé đi quá xa, chỉ đi dạo trong công ty là được rồi.”
Hôm nay thời tiết rất nóng bức, ra ngoài sẽ rất nắng.
Mặc dù Mạc Hạ đã tới Mạc thị mấy lần, nhưng chưa đi dạo xung quanh.
Cô bé đã ở luôn trong phòng làm việc suốt buổi sáng, cho dù chỉ đi dạo trong công ty, nhưng Mạc Hạ rất vui vẻ.
Khi Thời Dũng dẫn Mạc Hạ rời đi, Hạ Diệp Chi cầm điện thoại lên đọc những tin nhắn cô chưa xem trong messenger.
Sau đó cô lại lên mạng xem thử, nhưng không có tin tức nào liên quan đến mấy chữ “con gái Mạc Đình Kiên”.
.