Mạc Đình Kiên vẫn giống như trước đây, lạnh lùng và lịch lãm trong bộ âu phục.
Anh bước vào, xoa đầu Mạc Hạ rồi đi thẳng đến ngồi xuống cạnh Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ nhìn Mạc Đình Kiên, rồi quay lại nhìn Hạ Diệp Chi, cô bé nhảy xuống ghế sô pha chạy thẳng ra ngoài.
Khi Mạc Hạ chạy ra, tiếng của Thẩm Lệ từ bên ngoài vọng lại: “Diệp Chi, tôi đưa Mạc Hạ đi dạo, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Thẩm Lệ nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Hạ Diệp Chi không hề nghĩ đến việc sẽ gặp Mạc Đình Kiên ở đây.
Trong nhà lúc này chỉ có hai người, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Mạc Đình Kiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Em đã gặp Tiêu Thanh Hà rồi?”
Hạ Diệp Chi liền ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.
Làm sao anh ấy lại biết chuyện đó.
“Không cần phải suy nghĩ cho những người không quan trọng với bản thân, muốn làm gì thì cứ làm thôi.
Nếu như em muốn, anh có thể giúp em giải quyết.” Mạc Đình Kiên thản nhiên nói.
Hạ Diệp Chi sững người: “Anh đột nhiên tới tìm em là về việc của bà ấy?”
Quả thực Tiêu Thanh Hà có tác động lớn đến Hạ Diệp Chi.
Từ trước tới nay, bà ấy luôn cho rằng bản thân luôn đúng.
Hơn nữa, bà ấy không nghĩ bà ta đã đối xử quá đáng với Diệp Chi.
Nhưng điều làm cô đau lòng nhất chính là dù cô luôn lo lắng cho Tiêu Thanh Hà nhưng bà ấy lại không nhận ra.
“Không phải.” Mạc Đình Kiên đáp, anh tiếp tục: “Anh đến chủ yếu là vì muốn gặp em.”
Nghe Mạc Đình Kiên nói vậy, Hạ Diệp Chi lặng người đi một lát.
Sau đó, cô mỉm cười hỏi: “Có thật như vậy không?”
Mạc Đình Kiên biết rõ Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì, anh nắm lấy tay cô.
Hạ Diệp Chi muốn rút tay ra nhưng anh ấy càng nắm chặt hơn.
Anh đặt tay của Hạ Diệp Chi lên ngực mình: “Trong khoảng thời gian tới, em hãy dọn về nhà ở với anh.”
Hạ Diệp Chi vốn nghĩ anh ấy làm vậy rồi sẽ nói những câu tình tứ lãng mạn, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Mạc Đình Kiên kêu cô dọn về nhà ở.
“Em vẫn luôn ở nhà.” Hạ Diệp Chi cố ý không hiểu lời của Mạc Đình Kiên.
Nhà mà Đình Kiên nói tới chính là ngôi biệt thự của anh.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã từng cùng nhau chung sống trong ngôi nhà ấy, thế nhưng sau này cô bị anh đuổi đi.
Mạc Đình Kiên nói lớn: “Hạ Diệp Chi!”
“Không cần phải lớn tiếng như vậy, em đâu có bị điếc.” Hạ Diệp Chi rút tay lại, cô tỏ ra như không muốn tiếp chuyện anh: “Nếu không còn việc gì nữa thì em đi đây.”
Hạ Diệp Chi đứng dậy định đi thẳng ra ngoài.
Khi không nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cô rất lo cho anh ấy.
Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại không thể kiềm chế cơn tức giận.
Cô giận anh vì những việc làm trước đó của anh, mà cũng giận vì sự im lặng của anh.
Nếu còn tiếp tục thì nhất định sẽ cãi nhau.
Mạc Đình Kiên liền cầm lấy tay Diệp Chi kéo cô lại.
Hơi thở và mùi hương quen thuộc tỏa ra làm Hạ Diệp Chi lặng người đi.
Anh ấy ôm chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ bỏ chạy mất.
Mạc Đình Kiên khẽ cúi đầu rồi nói nhỏ vào tai Hạ Diệp Chi: “Em hãy ở lại với anh một lát.”
Hạ Diệp Chi im lặng trong vòng tay của Mạc Đình Kiên.
.