Hạ Diệp Chi bước đến trước mặt Mạc Hạ, ngồi xổm xuống đối diện ngang tầm mắt bé con, giúp bé vuốt thẳng tóc, nhẹ nhàng nói: “Con đi thay quần áo trước nhé.”
“Dạ.” Mạc Hạ gật đầu.
Hạ Diệp Chi đẩy bé trở về phòng, sau đó quay lại nhìn Tề Thành.
Không đợi cô lên tiếng, Tề Thành đã nói: “Cô cứ bận việc trước đi.”
*
Hạ Diệp Chi lo cho Mạc Hạ xong đi ra, Tề Thành vẫn đang ngồi trên sofa.
Nhưng bây giờ đang xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng động từ đằng sau, anh quay đầu nhìn về phía hai mẹ con Hạ Diệp Chi.
“Chú Tề Thành.” Mạc Hạ đã vung tay ra chạy về phía Tề Thành.
Bé con vừa chạy đến liền leo lên sofa ngồi xuống bên cạnh Tề Thành.
Tề Thành dịch sang một bên, nhường chỗ cho Mạc Hạ, còn duỗi tay cho bé bám lên.
Trước đó Hạ Diệp Chi định đi làm bữa sáng, nhưng bây giờ Mạc Hạ đã dậy rồi, không có thời gian làm nữa, liền quyết định ra ngoài ăn.
*
Sau khi ăn sáng ở ngoài xong, Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ đã từng ở đó một thời gian, cũng không cần thiết phải sắm thêm thứ gì.
Hơn nữa, cách bố trí trong phòng giống y như lúc cô sống ở đây trước kia.
Ngay cả người giúp việc và vệ sĩ vẫn là những người lúc trước.
Hạ Diệp Chi đứng ở phòng khách, có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Hạ Hạ sống ở đây một thời gian khá lâu, rất quen thuộc, vừa vào đã chạy loạn khắp nơi, tự chơi một mình.
Tề Thành giúp bọn họ chuyển đồ lên xe rồi chở họ sang bên kia.
Xe vừa dừng lại đã có các vệ sĩ đến chuyển đồ xuống, còn Tề Thành giờ này cũng không biết đi đâu mất rồi.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống sofa, gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Tớ chuyển về chỗ của Mạc Đình Kiên rồi.”
“Thật à! Cậu tha thứ cho anh ta rồi à?”
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, trả lời: “Không có, tớ chỉ cảm thấy với tình hình bây giờ, tớ chuyển về thì tốt hơn.”
Khu chung cư cô và Thẩm Lệ ở tuy tính bảo mật cao, nhưng dù sao cũng chỉ là khu nhỏ mà thôi, người sống ở đó lại phức tạp.
Nếu như Lưu Chiến Hằng muốn làm gì rất dễ trà trộn vào đó.
Sự lo lắng của Mạc Đình Kiên hoàn toàn hợp lý, Hạ Diệp Chi không có khả năng để Mạc Hạ ở một nơi rình rập nguy hiểm như vậy được.
Cô muốn đảm bảo an toàn cho Mạc Hạ.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Lệ xong, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Thời Dũng, nói về việc hôm nay sẽ không đến công ty.
“Anh vất vả rồi.” Cô khác với Mạc Đình Kiên, cho dù tạm thời không đến công ty cũng có thể thu xếp công việc một cách thoả đáng.
Khi mà cô không đến công ty, tất cả mọi sự việc đều do Thời Dũng xử lý.
Thời Dũng vẫn như trước trả lời: “nên làm.”
*
Cố Tri Dân biết được chuyện Hạ Diệp Chi chuyển về biệt thự của Mạc Đình Kiên thì vô cùng vui vẻ.
Anh gọi điện thoại hỏi một chút tình hình, sau đó nói: “Đây là chuyện tốt mà! Hay tối nay chúng ta tụ tập ăn một bữa?”
“Anh muốn đi ăn với em hay là muốn tụ tập với Thẩm Lệ?” Hạ Diệp Chi không lưu tình mà vạch trần anh ta.
Cố Tri Dân khẽ họ nhẹ một tiếng, che đậy sự lúng túng: “Anh chỉ muốn mọi người có dịp gặp nhau thôi.”
Tối qua lúc ở Kim Hải, mặc dù Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đều có mặt, nhưng họ không nói năng với nhau câu gì.
Lúc trước Thẩm Lệ rất hờ hững với Cố Tri Dân, nhưng Cố Tri Dân vẫn mặt dày quấn lấy Thẩm Lệ.
Đoạn thời gian này, thái độ Thẩm Lệ vẫn vậy, nhưng Cố Tri Dân lại quay ngoắt 180 độ, không chạy theo Thẩm Lệ nữa.
Chắc có lẽ là thấy gian nan quá.
“Được, tối nay nhé, để em hỏi xem cô ấy có rảnh không.”
Vừa dứt lời đã nghe Cố Tri Dân nói: “Có thông báo chiều nay cô ấy được nghỉ.”
.