Qua vài giây sau, phòng nghỉ được mở ra từ bên trong.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, liền biến sắc.
“Lưu Chiến Hằng? Sao anh lại vào đây?” Người không phận sự thường không được bước vào Mạc thị.
Hơn nữa lại còn vào thẳng phòng làm việc của cô.
Lưu Chiến Hằng trông có vẻ tiều tụy hơn từ lúc Hạ Diệp Chi gặp anh ta lần trước.
Ánh mắt thâm trầm, hằn lên vẻ mệt mỏi.
Đã mất đi cái vẻ dịu dàng ngụy trang trước đó.
Hạ Diệp Chi tin rằng, đây mới chính là gương mặt thật của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn Tề Thành, lạnh nhạt hỏi: “Tìm vệ sĩ rồi?”
Tề Thành biết Lưu Chiến Hằng.
Không đợi Hạ Diệp Chi nói, Tề Thành đã trực tiếp bước lên phía trước, ra tay nhanh mà chuẩn.
Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ đến Tề Thành đột nhiên ra tay.
Lúc này, Thời Dũng đúng lúc cầm văn kiện từ bên ngoài tiến vào.
Thời Dũng tiến vào nhìn tình hình bên trong cũng ngây ra.
Lúc này Hạ Diệp Chi đã kịp phản ứng, nói với Thời Dũng: “Gọi bảo vệ lên đây.”
Tuy cô tin rằng Tề Thành nhất định có thể đánh được Lưu Chiến Hằng, nhưng gọi bảo vệ lên sẽ an toàn hơn.
Thời Dũng quay người đi gọi điện thoại cho bảo vệ.
Còn Tề Thành rất nhanh đã có thể chế phục được Lưu Chiến Hằng.
Thế gian này vốn không có người nào là hoàn hảo, Lưu Chiến Hằng tuy rằng thông minh, cũng có những kĩ năng nhất định, nhưng so với một sát thủ chuyên nghiệp như Tề Thành, còn kém xa.
Tề Thành ấn người Lưu Chiến Hằng xuống đất, bẻ hai tay anh ta ra sau, thấp giọng hỏi: “Đến đây làm gì?”
Hạ Diệp Chi bước đến, ngồi xuống trước mặt Lưu Chiến Hằng: “Lưu Chiến Hằng, có chuyện gì mà gấp gáp tìm đến tận đây vậy? Nói ra nghe xem nào.”
Lưu Chiến Hằng thật ra là một người rất điềm tĩnh.
Chuyện anh ta đến tìm Hạ Diệp Chi rất bình thường, nhưng lén lút vào phòng làm việc của cô, thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Hạ Diệp Chi nghi ngờ mục đích đến đây của Lưu Chiến Hằng, không phải đơn giản như trước kia chỉ là uy hiếp cô, hoặc là nói ra những lời nặng nề.
Lưu Chiến Hằng cắn răng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, đáy mắt là những tia máu đỏ lừ, gương mặt trông càng có vẻ dữ tợn.
Một Lưu Chiến Hằng như vậy, cũng là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi nhìn thấy.
Mất đi bình tĩnh, giống như một con sói đang phẫn nộ.
Nhưng có một điểm không đáng được đồng tình.
“Có phải cô bảo Mạc Đình Kiên bắt Loan Loan đi hay không! Có phải không!” Lưu Chiến Hằng gào lên.
Giọng nói rất lớn, khiến cho tai của Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy đau nhói.
“Không tìm thấy Lưu Loan Loan?” Hạ Diệp Chi có phần kinh ngạc.
Buổi tối hôm trước, Mạc Đình Kiên còn nói anh sẽ không đối phó với Lưu Chiến Hằng nữa.”
Nhưng bây giờ lại không tìm thấy Lưu Loan Loan.
Nhưng Hạ Diệp Chi tin tưởng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên sẽ không sử dụng thủ đoạn như vậy, nhất định không.
“Giả vờ cái gì? Là Mạc Đình Kiên sai người bắt đi phải không? Kêu anh ta ra đây đối chất với tôi, bắt em gái của tôi đi là có ý gì? Con bé chỉ là một người bệnh!”
Lưu Chiến Hằng thật sự mất đi lí trí, anh ta đã mất đi sự bình tĩnh và thông minh ngày thường.
Đằng sau vang lên tiếng Thời Dũng đóng cửa.
Phía sau, Thời Dũng khẽ hỏi Hạ Diệp Chi: “Bảo vệ lên rồi, có cần gọi bọn họ vào không?’
Hạ Diệp Chi không lập tức trả lời Thời Dũng, thờ ơ nhìn Lưu Chiến Hằng: “Bệnh nhân? Bệnh nhân thì giỏi lắm à?”
“Hạ Hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, sao anh vẫn có thể xuống tay?” Hạ Diệp Chi không kiềm chế nổi cao giọng hỏi.
“Đó là Mạc Đình Kiên nợ tôi! Anh ta nợ tôi!” Lưu Chiến Hằng hét lớn: “Bố tôi xuất phát từ ý tốt muốn báo cảnh sát, liền bị bọn chúng xông ra giết chết! Bọn chúng là người tốt sao? Nhưng người tốt thì chết rồi!”
.