Một tát này khiễn lỗ tai Hạ Diệp Chi ù đi.
Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Thanh Hà, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hạ Diệp Chi che mặt mình, khẽ hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con…”
Âm thanh của cô nhỏ đến mức gần như chỉ có cô có thể nghe thấy.
Nhưng trong phòng quá yên tĩnh, mà cô và Tiêu Thanh Hà lại cách nhau gần như vậy, nên Tiêu Thanh Hà vẫn có thể nghe rõ cô nói cái gì.
“Tao đã từng nói với mày cái gì?” Tiêu Thanh Hà nghiêm mặt nhìn cô: “Tao và đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, bảo mày đừng chọc giận chị mình.
Nhưng vừa nãy, mày còn dám mắng nó.”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Thanh Hà vẫn cảm thấy tức giận.
“Mày biết tao phải tốn bao nhiêu tâm sức đến mức mới khiến thái độ của nó đối với tao tốt hơn một chút không? Mà hành động hôm nay của mày đã khiến tất cả cố gắng của tao đều tan thành mây khói.”
“Bây giờ mày hài lòng chưa?”
“Rốt cuộc mày là con gái tao hay là kẻ thù của mẹ?”
Đối mặt với một loạt chỉ trích của Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi chỉ mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.
Cô căn bản không biết mình phải nói gì.
Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt của Tiêu Thanh Hà đều là chỉ trích.
Nhưng cô căn bản không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Cô cũng không cảm thấy mình đang mắng Hạ Hương Thảo, cô chỉ tranh luận với Hạ Hương Thảo mà thôi.
Với quan điểm của cô thì rõ ràng Hạ Hương Thảo đã làm chuyện không đúng.
Nhưng Tiêu Thanh Hà lại không hề đề cập tới việc Hạ Hương Thảo làm sai, mà chỉ chỉ trích mình cô.
Tiêu Thanh Hà thấy Hạ Diệp Chi mãi không lên tiếng, tưởng là cuối cùng cô đã nhận ra sai lầm của mình.
Tiêu Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, cúi người nâng mặt Hạ Diệp Chi lên, nhìn cô nói: “Diệp Chi, vừa rồi mẹ hơi kích động, nhưng mẹ hi vọng con có thể hiểu cho mẹ, mẹ cũng không muốn như vậy…”
Nói gần nói xa, bà ta đều đang trách cứ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, ngăn nước mắt sắp tràn ra, âm thanh nhỏ bé nhưng kiên định: “Không phải như vậy.”
Tiêu Thanh Hà nhất thời không nghe rõ cô đang nói gì, hỏi: “Cái gì?”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, trên gương mặt non nớt có vẻ cứng cỏi và bướng bỉnh.
Giọng nói của cô kiên định mà rõ ràng: “Mẹ, không phải như mẹ nói, là bản thân chị đã làm việc sai trái, nhưng mẹ chỉ quan tâm chị, dù chị không thích mẹ, cũng không nên đẩy mẹ.”
Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy mình không hề sai.
Tiêu Thanh Hà hơi ngơ ngác, giận quá hóa cười: “Hạ Diệp Chi, mẹ đúng là không dạy được con nữa rồi? Bây giờ càng ngày con càng không nghe lời mẹ, mẹ đã nói với con nhiều đạo lý như thế, nhưng con lại chẳng nghe hiểu cái gì.”
Hạ Diệp Chi cắn cắn môi: “Trong lòng con hiểu rất rõ.”
Tiêu Thanh Hà hít sâu mấy lần, giơ tay lên lại buông xuống.
Nửa mặt của Hạ Diệp Chi đã bị bà ta đánh sưng phồng lên, dù bà ta tức Hạ Diệp Chi không hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng con gái ruột của mình, bà ta không thể tát cô thêm cái nữa.
“Con không cần ăn cơm tối, hãy đóng của ở trong phòng hối lỗi cho mẹ, lúc nào con hiểu được nỗi khổ của mẹ, thì hãy ra ăn cơm.”
Tiêu Thanh Hà nói xong câu này lập tức đẩy cửa đi ra.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng cửa đóng “rầm” một cái.
Tủi thân và đau khổ bị đè nén nơi đáy lòng bắt đầu bộc phát.
Cô hít mũi liên tục.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế mà bật khóc.
Dù Tiêu Thanh Hà bảo cô đóng cửa hối lỗi, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao mình phải hối lỗi.
Cô căn bản không cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì.
Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất bật khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng là chị sai…”
.