Tiêu Thanh Hà vẫn biết Hạ Lập Nguyên không thích Hạ Diệp Chi lắm, chính bà ta cũng không thích cô.
Nên dù Hạ Lập Nguyên trái một câu “Con gái cô”, phải một câu “Con gái cô”, bà ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại trong lòng còn oán trách Hạ Diệp Chi hơn.
Đều là Hạ Diệp Chi gây họa.
Tiêu Thanh Hà vội vàng nói: “Đúng là Diệp Chi đã làm không đúng, em sẽ dạy dỗ nó, anh đừng nóng giận.”
Sở dĩ Hạ Lập Nguyên lấy Tiêu Thanh Hà, chủ yếu là vì dung mạo xinh đẹp của bà ta, hơn nữa bà ta còn luôn si mê ông ta.
Thái độ Tiêu Thanh Hà không tệ, Hạ Lập Nguyên cảm thấy khá hài lòng.
Cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng Hạ Hương Thảo lại không hài lòng Hạ Lập Nguyên cứ như vậy buông tha cho Hạ Diệp Chi.
Trước đó cô ta nghe người giúp việc trong nhà bí mật thảo luận, họ nói Hạ Diệp Chi xinh đẹp hơn cô ta, thành tích cũng tốt hơn cô ta.
Tóm lại theo họ, mọi chuyện Hạ Diệp Chi đều tốt hơn cô ta.
Hạ Hương Thảo từ nhỏ đã được chiều chuộng mà lớn lên, Hạ Lập Nguyên hoàn toàn nghe lời cô ta.
Làm sao có thể nghe được những thứ này.
Trong lòng cô ta chán ghét Hạ Diệp Chi, cũng chán ghét Tiêu Thanh Hà.
Thật lòng mà nói, Tiêu Thanh Hà đối với cô ta khá tốt, còn tốt hơn với Hạ Diệp Chi.
Nhưng Hạ Diệp Chi lớn lên giống Tiêu Thanh Hà.
Nên cô ta cũng không thích nhìn thấy gương mặt Tiêu Thanh Hà.
“Ba!”
Hạ Hương Thảo ôm lấy cánh tay Hạ Lập Nguyên, vẻ mặt tủi thân: “Con cảm thấy Hạ Diệp Chi ỷ xinh đẹp hơn con, thành tích tốt hơn con, cảm thấy con không bằng cô ta, nên mới dám mắng con…”
“Nói bậy.
Hương Thảo của chúng ta chỗ nào cũng tốt, Hạ Diệp Chi có là cái gì?” Hạ Lập Nguyên đau lòng.
Hạ Thời Yến bên cạnh còn chưa ăn cơm xong đã cảm thấy nghe không nổi nữa.
Cậu ta đặt đũa xuống: “Ba, Hạ Diệp Chi cũng là con gái ba, dù ba không thích, cũng không thể nói cô ấy như vậy?”
Sau khi vợ Hạ Lập Nguyên qua đời, Hạ Thời Yến đã được ông lão Hạ Chính Tu đưa theo nuôi dưỡng.
Hạ Chính Tu làm người hiểu biết hơn Hạ Lập Nguyên, nên tất nhiên Hạ Thời Yến do một tay ông nuôi lớn cũng có đầu óc hơn Hạ Hương Thảo.
Mặt khác, Hạ Thời Yến thân thiết với Hạ Chính Tu hơn.
Nhưng lại không thân thiết với ba ruột là Hạ Lập Nguyên lắm.
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Hạ Lập Nguyên thương Hạ Hương Thảo như thế.
Hạ Lập Nguyên thấp giọng nói: “Con thì biết cái gì, ăn no rồi thì đi làm bài tập đi.”
Hạ Thời Yến liếc mắt, đứng dậy đi lên tầng.
Cậu ta vừa lên đến cầu thang, đã nghe thấy hình như hành lang bên kia có tiếng gì đó vọng tới
Cậu ta đi theo âm thanh thì đi tới cửa phòng Hạ Diệp Chi.
Hạ Thời Yến áp lỗ tai vào trên cửa, chỉ nghe thấy bên trong vang lên âm thanh yếu ớt của Hạ Diệp Chi: “Mẹ, con xin mẹ hãy mở cửa ra…”
Âm âm đã khàn đặc rồi.
Hạ Thời Yến đứng thẳng người, đưa tay muốn mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Cậu ta lập tức đập cửa hai lần.
“Hạ Diệp Chi, em ở bên trong à?”
Trong phòng, Hạ Diệp Chi ngồi quỳ chân bên cạnh cửa, chợt nghe thấy tiếng Hạ Thời Yến bên ngoài, còn tưởng mình nghe lầm.
Cô yên lặng, nghiêng lỗ tai chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
Thấy bên trong yên tĩnh trở lại, Hạ Thời Yến lại kêu một tiếng: “Hạ Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy là âm thanh của Hạ Thời Yến, vội vàng đứng dậy, kêu lên: “Anh!”
Hạ Thời Yến hỏi cô: “Là ai khóa em bên trong?”
“Là… mẹ.” Âm thanh Hạ Diệp Chi hơi nhỏ đi.
Hạ Thời Yến không nghe rõ lắm: “Ai?”
Hạ Diệp Chi lặp lại một lần: “Mẹ em.”
“Mẹ em?” Hạ Thời Yến nhớ tới bộ phim mình đã từng xem trước, khi nữ chính nổi điên đã khóa con gái mình ở trong phòng.
Thế là cậu ta hỏi Hạ Diệp Chi: “Bà ta khóa em làm gì? Có phải bà ta bị bệnh hay không?”
.